“Ngươi nói nhiều như vậy, chung quy… Từ Trường Khanh chính là đứa trẻ năm đó đúng không?”
“Phải!” Cảnh Thiên thản nhiên thừa nhận, “Hơn nữa, thỉnh Thánh Cô cứ yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối không nói cho Tử Huyên hay Từ Trường Khanh biết.” Hắn vỗ vỗ vai Thánh Cô, ngữ điệu vô hạn thành khẩn, chăm chú nói, “Chúng ta chính là bằng hữu đứng chung một chiến tuyến.”
“Ta không có bằng hữu, cũng không cần bằng hữu, ta chỉ muốn chặt đứt tâm tư này của Tử Huyên, để nàng hảo hảo bảo hộ con dân Nam Chiếu là được.”
“Được, ta đây cũng yên tâm, mời bà nhanh chóng đưa Tử Huyên cô nương kia về nhà, sau đó trông giữ cho tốt, không nên để nàng ta chạy loạn khắp đạo quán thiên hạ tìm kiếm hồng trần lệ. Y đã đủ thương cảm lắm rồi, nếu như còn bị nàng ta tìm được, chẳng biết còn bị hại đến đời nào kiếp nào nữa. A di đà phật Vô Lượng Thiên Tôn thiện tai thiện tai…”
“Ta…”
Liền vào lúc này, Cảnh Thiên đưa tay ra hiệu, “Chớ có lên tiếng, Đậu Phụ Trắng đã trở về.”
Thánh Cô lòng thầm kinh hãi, tên Cảnh Thiên này nhìn qua tưởng như côn đồ càn quấy không học vấn không nghề nghiệp, nghĩ không ra công lực lại cao thâm như vậy. Tiếng bước chân của Từ Trường Khanh ta còn chưa phát giác, hắn cư nhiên đã nghe ra.
Bà vốn không hề biết, người có tình thường tâm tâm tương ứng, không phải dựa vào công lực thâm hậu là có thể nhận ra.
Ba người họ bàn bạc xong xuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127622/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.