(Gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt)
Ánh trăng thanh u.
Phục Ma Trấn.
Cảnh Thiên một đường chạy như điên, không biết qua bao lâu mới ngừng cước bộ, “Hồng hộc hồng hộc…”, chỉ nghe trong bóng tối vang lên tiếng thở gấp dồn dập.
Gió đêm nhẹ thổi, lạnh lẽo thấm vào tận tim.
Cảnh Thiên chống nạnh đứng dưới mái hiên sống chết thở phì phò, cảm giác đầu óc sung huyết, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng. Trước mắt ngũ sắc biến ảo, loạn âm đinh tai nhức óc xa dần. Mới vừa rồi hãm sâu trong huyết hải cùng mê chướng, tại thời khắc này, đều biến mất vào trong gió lạnh.
Nghĩ lại tất cả những gì vừa phát sinh, Cảnh Thiên mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp. Hắn nỗ lực hồi tưởng lại tất cả, bắt đầu thấp thỏm không yên.
“Này, đạo trưởng, vì sao chúng ta phải chạy?”
Chung Quỳ đảo cặp mắt trắng dã, đáp: “Tiểu huynh đệ, rõ ràng ngươi rất sợ Thục Sơn Từ Trường Khanh đuổi kịp, chính ngươi kéo ta chạy một mạch không cần cái mạng cơ mà.”
“…” Cảnh Thiên tức cười không biết phải làm sao.
Chung Quỳ thấy thế, ghé sát hắn đè thấp giọng, thần bí cười hề hề, “Có phải ngươi nợ tiền hắn chưa trả hay không?”
Cảnh Thiên nói không có, tuyệt đối không có.
Chung Quỳ ngạc nhiên, không có? Vậy nghĩa là thiếu tình chưa trả rồi. Nếu không phải, ngươi chạy trối chết như vậy để làm gì?
Lời vừa nghe được, Cảnh Thiên nhất thời chột dạ. Hắn nhăn nhó ấp úng nói, đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127602/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.