Gió chầm chậm thổi, dưới ánh trăng nhàn nhạt âm ảnh chập chờn, ánh nến trong phòng cũng mơ hồ bất định.
“Huynh không thể đi!” Trên mặt bạch y nhân hiện ra một tia khổ sở, nháy mắt lại bị che giấu dưới dung sắc tỉnh táo, ngữ khí kiên quyết cường ngạnh.
Cho nên kẻ vốn dĩ đang có chút áy náy kia, bị những lời này lần thứ hai đốt lên lửa giận.
“Lão tử mặc kệ!” Hắn giậm mạnh chân, “Thục Sơn đệ tử các ngươi chung quy cũng không thể ép người quá đáng… Ta nói cho ngươi biết, Cảnh đại gia ta một khi mất hứng, liền mặc kệ tất cả. Bạc ngày sau ta sẽ trả lại cho ngươi, một lượng cũng không thiếu.”
“Quay lại!” Từ Trường Khanh đưa cánh tay ra, muốn níu lại thanh niên ngang bướng kia, nhưng mà đối phương dùng sức hất đi, cánh tay phải vốn dĩ bị thương của y lại đau đớn một trận.
“Không quay lại! Có bản lĩnh ngươi cứ giết chết ta đi!”
Từ Trường Khanh trừng mắt bất lực nhìn Cảnh Thiên rời đi, mỗi tiếng bước chân đạp trên cầu thang tựa như một nhát búa tạ đập vào đáy lòng y.
Rốt cuộc, tất cả lại trở về tĩnh lặng.
Thế sự nan trắc, thì quá cảnh thiên [Thế sự khó đoán, thời gian đi qua cảnh vật đều biến đổi].
Ngưng mắt nhìn lại, người nọ sợ rằng đã cách xa ngàn dặm.
Y đờ đẫn đứng ở song cửa, ánh trăng ngoài kia sáng như vậy, nháy mắt khiến cho Từ Trường Khanh có chút ảo giác mơ hồ, phảng phất nhớ về tối nọ tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127601/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.