Từ Trường Khanh một đường đuổi theo Mị Cơ, hang động này không biết được xây dựng từ triều đại nào, công trình cư nhiên lớn như vậy.
Mị Cơ rẽ trái rẽ phải, không biết đã đi qua bao nhiêu hang động cùng tường đá, bốn phía mật đạo thông nhau đến vô tận, hướng thẳng xuống lòng đất sâu.
Tuy rằng đã đi rất lâu, bước chân Mị Cơ vẫn tự nhiên không gì sánh được, không có đến nửa điểm chần chừ, cho thấy nàng không phải lần đầu đến nơi này, đương nhiên, nàng cũng không phát hiện Từ Trường Khanh đang theo dõi phía sau.
Từ Trường Khanh thân thủ vô cùng linh mẫn, hành động nhanh nhẹn nhẹ nhàng, nếu y đã muốn che dấu hành tung, một Mị Cơ với công lực thường thường như vậy tuyệt không thể phát hiện.
Mật đạo này Mị Cơ đã qua vô số lần chưa bao giờ lạc cả, cho nên nàng đi rất thoải mái, rất yên tâm. Cho đến khi nàng đi đến thạch bích cuối cùng, đối mặt với một cửa đá hôn ám, nàng vẫn không hề phát giác hành tung của Từ Trường Khanh.
“Tiên sinh đã nghĩ kỹ chưa, ngươi hà tất phải cố chấp như vậy?” Thanh âm Mị Cơ lộ ra vài phần thông cảm cùng thương xót sâu sắc, phảng phất đối với người bị nhốt bên trong là vô hạn đồng tình, “Ta nếu là tiên sinh, chắc chắn mặc kệ ân oán thế tục…” Mị Cơ tiếp tục thuyết phục.
“Tiên sinh?” Từ Trường Khanh sửng sốt, lòng thầm nghĩ, “Ả đang nói chuyện với ai? Lẽ nào có người bị nhốt ở thạch động bên dưới?”
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127599/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.