Chương trước
Chương sau
Ánh trăng dày nhất.

Bờ sông bóng liễu đong đưa, thanh phong trận trận, hai người sóng vai nhau mà đi, dần dần biến mất tại con đường nhỏ dẫn vào Cửu Tuyền Thôn.

Mà ngay dưới bóng liễu bên sông, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh hắc y cao lớn, gương mặt băng lãnh dưới ánh trăng càng nổi bật thêm vài điểm thẫn thờ. Nhân thế sự tình, lại có thể phức tạp như vậy, phức tạp đến nỗi khiến cho thượng thiên nhập địa duy ngã độc tôn Ma Tôn Trùng Lâu phải hoang mang, nghi hoặc, hoảng hốt, thất vọng…

Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh đã trở lại Cửu Tuyền Thôn, xa xa liền thấy Lương gia tiểu viện ánh đao soàn soạt, thương ảnh chớp động, nguyên lai là Lương gia hai huynh đệ đang luyện võ. Lương đại tẩu cùng Lương tiểu đễ mỗi người bế một hài tử, dựa vào cửa mỉm cười.

Mắt thấy hai người trở về, Lương Tiểu Nguyên thu đao, kích động nói, “Từ đạo trưởng, đến đây đến đây, tiểu đệ đang muốn thỉnh giáo huynh một chút…”

Từ Trường Khanh chưa kịp trả lời, Cảnh Thiên đã chen lên trước, “Chậm đã, Đậu Phụ Trắng thương thế chưa lành, không bằng để ta và ngươi luận bàn một phen!”

Mắt thấy hai người càng đấu càng hăng say, Lương Thụ Nguyên không khỏi mỉm cười, “Nhị đệ ta là một võ si, đặc biệt si mê đao pháp, hôm nay khó có dịp gặp được cao thủ, khẳng định phải đấu ba trăm hiệp, bằng không tuyệt không buông tha Cảnh lão đệ.”

“A, Lương đại ca chẳng phải cũng là người luyện võ sao? Ta xem đao pháp của lệnh đệ rất có hỏa hậu, có phải do Lương đại ca truyền dạy sở học?”

“Tổ tiên ta là Tần Tương Lương Tắc, cho nên võ học gia truyền chính là thương, ta từ nhỏ luyện tập thương pháp, cái gì trường thương, đoản thương, song thương, liên tử thương với ta đều là chuyện nhỏ. Về phần đao pháp, ta không am hiểu mấy.

“Tần Tương Lương Tắc? Ngày đó thương pháp tuyệt quán thiên hạ, nghĩ không ra lại là tổ tiên của Lương huynh, thất kính thất kính. Ta nghe Tiểu Nguyên nói, lệnh tôn lệnh đường cố ý chuyển nhà tới đây, không biết là vì lý do gì?”

“Ai, vào thời Tùy mạt, không chịu nổi hỗn loạn quấy nhiễu, hai huynh đệ chúng ta ở ẩn lánh đời, không hỏi thế sự, mặc kệ phồn hoa, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Thân là nam nhi tập võ phải bảo vệ chính nghĩa, giúp đỡ thương sinh, hôm nay thiên hạ hỗn chiến, Đường Vương Lý Uyên khởi binh, không thể nhất thống thiên hạ, vùng Trung Nguyên kinh qua nhiều năm chiến trận khốc liệt, Thạch Tử Hà chi chiến, Hắc Thạch chi chiến, Lạc Nam chi chiến, Mang Sơn chi chiến… có thể nói là máu chảy thành sông, thây chất thành núi, Trung Châu từ lâu dân sinh khó khăn, khổ không nói nổi. Từ đạo trưởng, huynh là phương ngoại cao nhân, không hỏi thế sự, Cảnh lão đệ sống tại đất Thục xa rời Trung Nguyên, tự nhiên cũng không biết đến thứ này…”

Từ Trường Khanh khẽ chau mày kiếm, rót chung trà nóng đưa cho Lương Thụ Nguyên, nói: “Trường Khanh mặc dù xuất gia từ lâu, nhưng cũng không phải không hỏi thế sự, Thục Sơn mặc dù trên đỉnh Cửu Thiên, nhưng sư tôn bản môn lúc nào cũng tâm niệm thiên hạ an nguy. Vẫn nói thiên hạ phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân, cho nên theo ngu kiến của Trường Khanh, họa chiến tranh ở Trung Nguyên nhất định sẽ sớm ngày chấm dứt, nhất thống đại nghiệp.”

“A, nghĩ không ra Từ đạo trưởng đối với đại thế thiên hạ rất có kiến giải, ta nguyện chăm chú lắng nghe…”

Nhưng mà, cuộc nói chuyện của hai người đến đây chấm dứt.

“Đại ca, ai nha, nóng gần chết nóng gần chết! Đã quá!” Lương Tiểu Nguyên nhảy vào cửa phòng, tiếp lấy chung trà thổi một hơi, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nói: “Cảnh đại ca đao pháp lợi hại, ta cam bái hạ phong!”

“Từ đạo trưởng là Thục Sơn chưởng môn tương lai, mà võ công Cảnh lão đệ lại do chính Từ đạo trưởng tự mình truyền dạy, khó trách —”, Hắn nói còn chưa dứt, Lương Tiểu Nguyên đã kinh ngạc thốt lên, “Cảnh đại ca, huynh, huynh là đồ đệ của Từ đạo trưởng?”

Từ Trường Khanh ngẩn ra, “Cái này…”

“Keng!” Cảnh Thiên tra đao vào vỏ, cắt đứt lời giải thích của Từ Trường Khanh.

“Tiểu Nguyên a…” Một tay khoác lấy vai Lương Tiểu Nguyên, Cảnh Thiên thong thả vỗ bờ vai hắn thân thiết nói, “Cũng không phải, quan hệ của ta và Đậu Phụ Trắng một lời khó nói hết! Y là gì của ta cũng được, chỉ tuyệt đối không được làm sư phụ của ta. Y nếu thực sự là sư phụ ta…” Cảnh Thiên chăm chú nhìn vị Thục Sơn chưởng môn tương lai đoan chính túc mục, ngay ngắn nghiêm chỉnh, cười đến vài phần bỡn cợt, “…Ta sao dám tùy tiện làm bậy, dĩ hạ phạm thượng, huynh nói có đúng không?”

“Hả! Vậy Từ đạo trưởng cùng huynh là quan hệ gì?”

“Các người cũng không phải người ngoài, ta không ngại nói thật cho các người biết, kỳ thực Từ Trường Khanh là người của ta, là của ta…”

Cảnh Thiên cố ý kéo thật dài mấy chữ cuối cùng, âm thanh còn chưa dứt, “ba” một tiếng, Từ Trường Khanh vỗ bàn đứng dậy.

“Ngươi —”

“Hả! Đậu Phụ Trắng, thế nào đã thành con mèo xù lông rồi? Bình tĩnh! Từ thủ hạ, bình tĩnh! Ta nhớ kỹ khẩu quyết huynh đã từng dạy ta. Nào, ngồi xuống, công chính bình thản… khí vận du trường…” Cảnh Thiên cẩn thận kéo góc áo Từ Trường Khanh, bày ra cái vẻ mặt ngây thơ vô tội, “…Lúc chúng ta hạ sơn, Thanh Vy chưởng môn đã chính miệng nói với ta, để huynh dưới ta có phần không được tốt cho lắm, lúc đó chính huynh lại nhận lời làm hạ nhân của ta, đúng hay không, Từ thủ hạ?” Cảnh Thiên nhẹ nhàng nhắc nhở y.

Vào những lúc thế này, nhãn thần Cảnh Thiên đều vô cùng thanh minh trong suốt, không có nửa tia lưỡng lự chần chừ, tựa như đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện. Nếu như nhìn thẳng vào mặt hắn, còn có thể nhìn thấy trên mặt hắn viết rõ ràng mấy chữ: “Không thể giả được, trẻ già không chấp.” Thế nhưng, vấn đề là, hắn càng nói càng khiến người kia tức sôi lên, cho nên cái bản mặt chân thành không gì sánh được này, lọt vào trong mắt Từ Trường Khanh lại là gian tà đệ nhất.

Từ Trường Khanh trước mắt hoa lên, lại sắp say xe nữa rồi. Nếu không phải bận tâm hai huynh đệ Lương gia còn ở đây, chỉ sợ bàn ghế đồ đạc gì đó cũng bị y đập cho tứ phân ngũ liệt. “Ngươi…” Y rõ ràng đã bị Cảnh Thiên chọc giận đến á khẩu, không nói được lời nào. Vậy mà kẻ kia lại vẫn vô cùng ngây thơ, vô cùng vô tội, trắng trợn mỉm cười giương mắt nhìn lại y.

Thục Sơn chưởng môn tương lai nhìn chằm chằm Cảnh Thiên một lúc lâu, rốt cuộc cũng khống chế được hỏa khí bốc lên trong đầu, ngực hơi phập phồng, một lát trong miệng nhả ra hai chữ.

“Không sai!”

“Đúng rồi đó! Từ thủ hạ huynh nếu không phải là người của ta, thì còn có thể là người của ai? Từ đạo trưởng, ta xem huynh gần đây tu tâm dưỡng tính hàm dưỡng công phu càng ngày càng kém, sắp sửa cùng chúng ta mấy tục nhân không sai biệt gì. Cũng phải, huynh vốn cũng là một tục nhân, hà tất phải tu luyện đến giải trừ thất tình lục dục?” Cảnh Thiên lơ đãng nhìn Từ Trường Khanh, hoàn toàn không để ý mâu trung người kia đã tràn đầy thịnh nộ. Hắn kéo Lương Tiểu Nguyên ra ngoài, miệng lại nói, “Nào nào nào, Lương tiểu đệ, chúng ta tiếp tục luận bàn, luận bàn…”

“Vẫn còn đánh tiếp?”

“Cũng không phải, chiến trường chúng ta đã đấu xong, bất quá tình trường lại chưa động đến, nói cho Cảnh lão đại biết, ngươi có ý trung nhân hay chưa?”

“Hả, cái này… cái này…”

“Thật xấu hổ, có thì nói có, không thì bảo không! Nào… nói đi… là cô nương nhà nào?”

Nghe thanh âm hai người đối thoại dần xa, Lương tiểu đễ bất đắc dĩ lắc đầu, “Nhị ca da mặt cũng thật mỏng, mỗi ngày đều nhớ Tố Nương, rồi cũng không dám tự mình tìm nàng…”

“Tố Nương? Cô nương nói chính là Tố Nương của Trường Thọ Thôn?”

“Đúng vậy! Tố Nương chính là nương tử chưa cưới của nhị ca, lẽ nào Từ đạo trưởng cũng biết Tố Nương?”

Dưới tàng cây hòe đầu thôn, gần như cùng một lúc…

“Cái gì? Tố Nương là thê tử chưa cưới của ngươi?” Cảnh Thiên ngồi dưới tán cây, tròn mắt thất thanh, “Vậy ngươi có biết nàng…”

“Ta đương nhiên biết, nàng ở đây nổi tiếng là nữ nhi tốt. Chúng ta từ nhỏ đã được chỉ phúc vi hôn, nhà nàng cũng không ghét bỏ nhà ta bần hàn. Nàng mặc dù xinh đẹp, nhưng từ nhỏ hiểu lễ nghĩa, giữ phụ đạo, đối với mấy tên đăng đồ tử không màng dây dưa. Ta biết có rất nhiều người muốn đả động chủ ý của nàng, nhưng nàng đến nay vẫn là nữ nhân thanh thanh bạch bạch. Tới Đông Nguyệt [tháng 11] năm nay, ta sẽ đường đường chính chính rước nàng về làm vợ.”

Lương Tiểu Nguyên thấy Cảnh Thiên bộ dạng kinh ngạc, mất hứng nói, “Làm sao vậy? Cảnh đại ca, có phải huynh cho rằng Tố Nương rất đẹp rất tốt, ta Lương Tiểu Nguyên không xứng với nàng?”

“Không, không phải!” Cảnh Thiên do dự không biết nói thế nào, sao lại trùng hợp như thế? Chuyện của Tố Nương có nên…

“Tiểu Nguyên, ta nghĩ đến một chuyện!”

“Chuyện gì?”

“Chỗ ta ở có một nữ nhi tốt đẹp có tiếng khắp vùng, cha mẹ huynh đệ tỷ muội của nàng đều rất yêu thương nàng, người xung quanh cũng khen ngợi không dứt, nói rằng nàng hiểu lễ nghĩa, tuân thủ nghiêm ngặt chính đạo. Nàng từ nhỏ cũng có một phu quân được chỉ phúc vi hôn, ngóng trông ngày rước nàng về làm thê tử. Thế nhưng có một ngày, nàng ra ngoài gặp phải kẻ xấu, hắn cướp nàng đi, đến khi vị hôn phu kia phát hiện ra, tất cả đều quá muộn. Ngươi nói xem, bọn họ nên làm thế nào?”

Lương Tiểu Nguyên đột nhiên mở to hai mắt, nhẹ giọng nói, “Ý của huynh, vị cô nương trong sạch đó đã bị…”

“Phải! Ngươi nói xem phải làm thế nào?”

“Nếu là ta, ta sẽ giết kẻ xấu kia, thay nàng báo thù!”

Cảnh Thiên nghe vậy không khỏi cười khổ, “Nếu ngươi giết không được kẻ xấu?”

“Thế nào không giết được? Kẻ xấu cũng không phải có ba đầu sáu tay, thần tiên ma vương, có gì không thể giết được?”

“Ta nói giết không được là giết không được!”

“Đó có nghĩa là nam nhân của nàng vô dụng, không có bản lĩnh… Ta mỗi ngày đều sẽ chờ tại đường đi của kẻ xấu đó, một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm, nói chung, chắc chắn thay nàng báo thù rửa nhục…”

“Tiểu Nguyên, nếu như kẻ xấu kia là Thiên Vương lão tử, Ngọc Hoàng đại đế, ngươi cũng giết nổi sao? Ngươi dự định mỗi ngày đều chờ đợi, sống trong hận thù, ngày nào cũng chờ, chờ đến đằng đẵng thiên thu? Ta nói cho ngươi biết, cố sự bên trong này, nữ nhân kia thật sự rất kiên cường, tại cuộc sống thống khổ nhất, biết vị hôn phu tuy rằng không ghét bỏ nàng, nhưng vẫn không còn mặt mũi hỏi han chăm sóc. Vì vậy, nàng cùng kẻ xấu kia lá mặt lá trái, nói rằng nguyện ủy thân cho hắn, sau đó trong đêm tân hôn đã mang lưỡi dao sắt bén nhất giết chết kẻ đã ô nhục nàng, tiếp theo tự sát.”

Lương Tiểu Nguyên “A” lên một tiếng, cả kinh nhảy dựng lên, “Huynh nói cái gì!”

“Đúng vậy, nàng nghĩ, nếu vị hôn phu cho rằng thuần khiết cùng danh dự của nàng quan trọng hơn tính mạng của nàng, nàng phải đi rửa nhục chứng minh thuần khiết, sau đó buông bỏ sinh mệnh. Thật ngu xuẩn, thật nực cười… Vốn dĩ bọn họ có thể cùng nhau du ngoạn ngũ hồ, ngắm nhìn sơn thủy… Tiểu Nguyên, nếu như là ngươi, ngươi liệu có bỏ qua thứ thuần khiết chó má đó, cùng người tâm ái sống tốt đẹp qua ngày không?”

“Nếu như là ta, ta đương nhiên không nỡ để ái nhân phải chết, ta sẽ mang nàng ly khai nơi này, du ngoạn nhân gian… Thế nhưng…” Lương Tiểu Nguyên nhìn Cảnh Thiên nghi hoặc, “Cảnh đại ca, vì sao huynh lại nói cố sự này?”

“Không có gì, chỉ là lòng có chút cảm khái!” Cảnh Thiên tiện tay nhổ lên một cọng cẩu vĩ ba thảo, vô thức nghiền nát lúc nào không biết, chậm rãi nói, “Bởi vì nam nhân trong cố sự này là hảo bằng hữu của ta, nữ nhi kia là thê tử chưa cưới của hắn. Bi kịch sau đó không phát sinh, bởi vì đêm ấy nàng bị đánh bất tỉnh, không nhìn rõ tướng mạo của kẻ xấu, mà đến lúc tỉnh lại, chỉ có bằng hữu của ta ở bên cạnh nàng. Cho nên ta đã khuyên hắn, ngươi không cần đem cố sự này nói cho nàng biết, cứ cho là trong lúc ngươi kìm lòng không được mà phát sinh quan hệ…”

Lương Tiểu Nguyên nghẹn họng nhìn Cảnh Thiên trân trối, “Như vậy… cũng… được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.