“Hai người chúng ta là quan hệ gì?” Cảnh Thiên lần thứ ba đặt câu hỏi.
Trả lời hắn, vẫn là trầm mặc!
Một thứ trầm mặc khó chịu.
Bầu trời đêm tịch mịch, chỉ có vài điểm sáng chốc chốc lóe lên, tựa hồ muốn cười nhạo Du Châu Cảnh Thiên tự mình đa tình, tình trường thảm bại.
“Còn không chịu thừa nhận huynh đã ghen!” Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, mắt hiện lên một tia lửa giận, “Đây là huynh tự chuốc lấy, đừng oán ta…” Tay hắn đột nhiên phát lực, gia tăng tốc độ vuốt ve tại hạ thân Từ Trường Khanh.
Từ Trường Khanh gần như tan vỡ.
Hai mươi bảy năm Thục Sơn tu đạo, tĩnh tâm dưỡng tính thoát khỏi thất tình lục dục của nhân gian, tại thời khắc này, toàn bộ ào ra như nước lũ phá đê. Nhược điểm mỏng manh nhất đã bị đối phương nắm giữ, đùa cợt, trêu tức, y sao có thể ức chế loại cảm giác nhục nhã này.
Từ Trường Khanh lúc này, xấu hổ cùng phẫn nộ, chỉ cầu được chết.
Y của trước đây sẽ tin tưởng rằng, tâm như bồ đề, thân sẽ trong sạch tựa ngọc lưu ly. Thế tục hỗn loạn, hồng trần tranh đấu, đều cách ly thật xa khỏi đỉnh Thục Sơn quanh năm mây phủ. Y có thói quen dùng một loại tư thái siêu nhiên thoát tục mà đi qua thế gian, đạm khán hồng trần, không bụi bặm, không đau buồn, không giận dữ, không oán trách…
Đột nhiên.
Có một ngày, xuất hiện một nam nhân tên gọi Cảnh Thiên nhập vào cuộc đời y, phá vỡ toàn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127593/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.