Cảnh Thiên biết, Từ Trường Khanh đang nằm ngay bên cạnh mình, gần trong gang tấc, chỉ cần hơi nghiêng đầu sang liền có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật xuất trần kia. Dưới ánh nến nhàn nhạt, Từ Trường Khanh nét mặt phân minh, mi mục thanh tú thường ngày phủ thêm một tầng ôn nhu khôn tả.
Từ Trường Khanh lúc này.
Thanh mà bất mị.
Tuấn mà bất tục.
Da thịt băng lãnh của y có thể làm dịu lại thân thể hỏa nhiệt của hắn, đem đến xúc cảm rõ ràng, chân thực đến như vậy. Đáy lòng Cảnh Thiên như lửa bùng lên mạnh mẽ, ngọn lửa vô danh từ bụng dưới truyền lên từng bộ phận, từ từ đốt cháy toàn thân.
Băng sơn… Dung nham…
Có ai từng trải qua cùng lúc hai trạng thái như vậy?
Có.
Du Châu Cảnh Thiên hiện tại đang kịch liệt xung đột.
Hắn biết, chỉ cần khẽ động một chút là có thể chạm đến đường cong ưu mỹ trên đôi môi mỏng kia, loại khí tức thanh tân tươi mát này chắc chắn khiến hắn say mê. Mà đường cong ưu mỹ trên thân thể Từ Trường Khanh lại càng là thứ thuốc giải thỏa mãn vô thượng, đủ để giải trừ nỗi thống khổ dày vò vô tận đang đốt cháy lục phủ ngũ tạng hắn…
Hai mắt Cảnh Thiên cháy thành một mảnh đỏ đậm, tiếng thở dốc quanh quẩn bên tai, tựa như con dã thú muốn phá lồng ngực mà thoát ra ngoài.
Tâm Cảnh Thiên, triệt để rối loạn.
“Cảnh Thiên, ngươi là cầm thú, ngươi muốn làm cái gì… Ngươi con mẹ nó cái này gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127575/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.