Vừa bước đến Lâu Thê Khẩu, Từ Trường Khanh không khỏi cảm khái, nguyên lai Ma giới cùng Nhân giới cũng không quá khác biệt. Nơi này gần với sông Minh Thủy, không có tiểu thương nhân giới gào thét buôn bán, thế nhưng cũng có thể ngẫu nhiên thấy được vài người bán hàng rong qua lại.
Dọc theo đường đi có tửu quán, trà lâu, khách sạn, còn có ma vật mặc dù không tính là rộn ràng náo nhiệt, nhưng cũng có thể gọi là phồn hoa.
Từ quán trọ này nhìn xuống sông Minh Thủy, cánh cửa to rộng, cây cột đỏ thẫm treo tấm bảng hiệu viết bốn chữ phượng múa rồng bay “Phong Ma Khách Sạn”. Dưới lầu một, mấy ma vật tu luyện thành hình, quần áo hình dáng tướng mạo phổ thông đang chén tạc chén thù uống rượu xã giao, tất cả không khác gì thôn trấn thông thường ở nhân giới.
“Từ đại hiệp, Cảnh công tử hiện ở Thanh Trúc hậu viện.”
Đi qua đại đường, một khu rừng trúc xanh ngắt đập vào mắt, tiểu viện lợp ngói xanh hiện lên cách đó không xa.
“Cảnh công tử là khách quý của Ma Tôn, lão bản ở đây không dám chậm trễ, cố ý để công tử lại trong hậu viện này để công tử giải sầu…” Tố Nương vừa đẩy cửa phòng vừa giải thích.
Gian phòng rất lớn, trên bàn mấy chén rượu đàn hương trạm hoa lăn lóc, một vò rượu hoa điêu bị ném sang một bên, không khí tràn ngập hương rượu say lòng người, cùng với đó là thứ mùi hôi hỗn tạp. Một kiện ngoại bào thanh sắc bị đạp tùy tiện xuống dưới đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127574/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.