“Chính vậy đó, cho nên huynh ở trên đời này không hề cô đơn, huynh có mẫu thân yêu huynh, có sư phụ sư huynh đệ huynh, phải rồi còn có ta cùng Mậu Mậu… còn nữa, đến lúc huynh làm chưởng môn Thục Sơn rồi, thì sẽ càng ngày càng uy phong, bao nhiêu đậu phụ trắng đều nghe lời huynh, vạn người kính ngưỡng đó nha… Ha ha, nói chung, sau này huynh sẽ càng lúc càng thoải mái, nghĩ đến đã thích thú rồi!”.
“Huynh cảm thấy làm chưởng môn thích thú lắm sao?”.
“Nếu không không thoải mái thì vì sao còn muốn làm chưởng môn?”.
Từ Trường Khanh không đáp, y lẳng lặng tựa vào thành giường nhìn Cảnh Thiên. Chiếc chăn bông màu lam đã chảy xuống bên cạnh hông, lộ ra trung y đơn bạc, không khí lạnh lẽo trong phòng khiến y vô thức rùng mình. Cho nên, giọng nói của y cũng có chút thản nhiên lạnh lùng: “Ta không có lựa chọn nào khác, ta là chưởng môn đệ tử của Thục Sơn, đây là con đường ta nhất định phải đi, cũng là đạo ta nhất thiết phải tu thành”. Y không còn là thiếu niên mười chín tuổi ngây thơ không hiểu chuyện, năm tháng trôi qua đã dạy cho y rất nhiều điều, cho nên Cảnh Thiên không thể nào dùng cách nghĩ của mình mà đoán được tâm tư y.
Tâm của Từ Trường Khanh, nặng như núi, sâu như vực.
Cảnh Thiên thấy giữa hai chân mày y ẩn chứa nỗi sầu muộn, nhưng cứ lặng thinh hồi lâu không nói, lòng cũng cảm thấy khó chịu theo, không muốn tiếp tục câu chuyện nặng nề này nữa, vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127548/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.