Người ngồi trong sảnh lớn rất ít, hành lang cũng an tĩnh hơn so với lầu sáu. Y tá trực ban thấy Gojo Satoru đẩy xe lăn không chút do dự đi vào bên trong cũng liền không có chặn bọn họ lại hỏi cần cái gì.
"Khoa Ung bướu, khoa tuyệt vọng nhất bệnh viện, cũng là khoa thường xuất hiện chú linh nhất." Nam nhân tóc bạc nhẹ giọng nói.
"Đợi một chút," Hắn ngồi xổm xuống trước người Sasuke, lấy bịt mắt trên mặt thiếu niên xuống.
Sasuke muốn mở to mắt, nam nhân lại dùng tay nhẹ nhàng che khuất mí mắt y, "Ở đây quá sáng, đừng gấp."
Một thứ gì đó còn mang theo hơi ấm để ở trên mũi y.
"Không muốn lộ mắt thì mang kính râm của ta đi." Gojo Satoru nói, đã mang bịt mắt xong, một đầu tóc bạc lại giống y thấy qua phía trước, giương nanh múa vuốt dựng đứng cả lên.
Sasuke đỡ mắt kính, không quá thích ứng mở to mắt.
Rinnegan của y bởi vì tiêu hao quá độ mà tạm thời sử dụng không được, hơn nữa bản thân nó một khi mở ra sẽ không thể thu hồi, cho nên y mới muốn tìm gì đó che lại.
Nhưng mà đối với loại người cũng có đồng thuật như Gojo Satoru, mình có che hay không hình như không có gì khác nhau.
Gojo Satoru đẩy xe lăn chậm rãi đi về trước, Sasuke nghiêng đầu nhìn phòng bệnh họ đi qua. Người bên trong cơ hồ đều dung mạo tiều tuỵ, biểu cảm chết lặng mà nằm trên giường bệnh.
Y không có khái niệm gì về khoa Ung bướu, cũng chưa từng nghe qua ai mắc loại bệnh này. Nhưng vừa đến tầng này, y đã loáng thoáng thấy được có thứ gì đang du đãng trong phòng bệnh.
Ánh đèn trắng bệch trên đỉnh đầu, bác dĩ và y tá trong phòng bệnh thì mang theo nụ cười hình thức tiêu chuẩn, rời đi thì biểu cảm lại là mệt mỏi đến chết lặng.
"Là bệnh nan y sao?"
"Chỗ này của chúng ta gần như đều là bệnh nan y, tuy rằng cũng có ca bệnh biến chuyển tốt, nhưng rất nhiều ca như vậy cuối cùng cũng sống nổi."
"Trong những người này, có hai ba phần là vì đau đớn và tuyệt vọng cực độ mà chết đi."
"Sợ hãi, bi thương, căm ghét, thù hận... Cảm xúc tiêu cực tràn ra trên người nhân loại tập hợp lại sẽ hình thành chú linh."
Gojo Satoru cúi đầu nhìn đỉnh đầu thiếu niên, "Hiện tại ngươi có thể thấy sao, những con chú linh đó ấy?"
Sasuke cách thấu kính nheo nheo đôi mắt, "Không, chỉ có thể loáng thoáng nhìn được một mớ bóng đen, nếu mở mắt có lẽ sẽ thấy được."
Chakra của y khôi phục rất chậm, nhưng hiện tại cũng đủ để y mở mắt trong chốc lát.
Mở mắt? Xem ra y đã quen dùng năng lực này, Gojo Satoru nghĩ thầm, vậy mắt trái y là không khống chế được sao?
"Thử một lần đi, gần đây nơi này mới thanh tẩy một con chú linh Cấp I, hiện tại đều là chú linh mới hình thành, sẽ không chịu ảnh hưởng từ ngươi."
Mặc kệ xem bao nhiêu lần, ngay tại khoảnh khắc mở mắt kia, thay đổi của thiếu niên đều phi thường kinh người.
Lần này, Sasuke hoàn toàn thấy rõ những thứ gọi là "Chú linh".
Bất luận là bề ngoài hay là hành động đều cho người ta loại cảm giác giống như "Giẻ lau hình thù kỳ quái dùng lau một bãi nôn rồi phơi khô".
Căn bản không phân được nơi nào là đầu, nơi nào là tứ chi. Những "sinh vật" này giống như khi sinh ra bị người ta sơ ý làm rơi trên mặt đất, nhặt lên ghép ghép rồi tuỳ ý khâu lại.
Cảm giác tồn tại yếu muốn chết, nhưng quả thực làm người buồn nôn.
Tưởng tượng đến khi nãy mắt mình bị so sánh với thứ này, Sasuke liền cảm thấy mắc ói.
"...Đừng có coi đôi mắt ta với mấy thứ này là một." Y cắn răng nói.
"Nhưng cảm giác thật sự rất giống mà ~" Gojo Satoru nói, "Hơn nữa thứ sinh ra từ cảm xúc tiêu cực sao có thể trông đẹp được?"
"Công việc của ngươi không phải thanh tẩy chú linh sao?" Một con chú linh trên trần nhà tựa hồ chú ý tới Sasuke, bò vài bước về phía y, sau đó nhảy xuống.
Sasuke theo bản năng mà kết một cái ấn, hồ quang xanh thảm nảy nên ở đầu ngón tay y một chút, nhưng lại lập tức biến mất.
Đáng ghét, chakra vẫn chưa khôi phục!
Gojo Satoru cúi đầu nhìn thoáng qua tay thiếu niên, "Không cần căng thẳng như vậy, Sasuke-kun, ta vẫn luôn là một chú thuật sự tốt yêu nghề kính nghiệp mà." Cho nên ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng cho sự an toàn của mình.
Một tay của hắn không biết từ lúc nào đã che qua đỉnh đầu Sasuke, mà con chú linh đánh về phía Sasuke bây giờ đang đứng yên giữa không trung trong một tư thế vặn vẹo kỳ quái, giống như là bị tay của Gojo Satoru cách một tầng không khí bóp lấy.
"Được rồi, hiện tại quá nhiều người, tao cũng không thể làm ra động tĩnh lớn," Gojo Satoru lầm bầm trong miệng, giống như mình bị ấm ức, "Mày im lặng chết đi là được."
Bàn tay hắn hơi nắm lại, không khí trong giữa tay và con chú linh vặn xoắn đôi chút, sau đó con chú linh kia liền không một tiếng động mà biến mất khỏi tầm mắt của Sasuke.
"Được rồi, Sasuke-chan, tắt đôi mắt của ngươi đi, chú linh khác giao cho người khác là được." Gojo Satoru thu tay, muốn một lần nữa nắm lấy tay đẩy xe lăn.
"Ngươi làm như thế nào?" Sasuke quả thực là đang dùng cả người cự tuyệt Gojo Satoru đến gần. Y thu Sharingan, lập tức cảm thấy một đợt choáng váng.
"Nè nè," Gojo Satoru cố ý dùng bàn tay vừa rồi đỡ y, "Tay của ta rất sạch sẽ. Còn chuyện khác, chúng ta có thể về rồi lại chậm rãi nói."
"Ngươi..." Sasuke hiện tại hận không thể đem chỗ quần áo mà Gojo Satoru vừa chạm qua cắt xuống đem thiêu. Y quen với bụi đất và máu tươi, nhưng không có nghĩa là y có thể chịu đựng loại sinh vật kinh tởm này.
Y nhắm mắt, một mặt là mắt không thấy tâm không phiền, mặt khác là sự việc vừa rồi đã tiêu hao gần hết chỗ chakra y thật vất vả mới hồi phục lại được, cho nên bây giờ y đã có hơi mệt mỏi.
Đây là lại mệt à? Quả nhiên là bị thương quá nặng, cảm giác sau khi đôi mắt biến trở lại thì chú lực trong cơ thể cũng biến mất.
Gojo Satoru đẩy xe lăn đi vào thang máy, miên mang mà nghĩ.
Quả nhiên vẫn là không đủ sức chịu đựng, cũng không biết bạn nhỏ sau khi khôi phục hoàn toàn thì lợi hại đến đâu.
Thang máy dừng lại ở lầu sáu. Bên ngoài, vài đứa nhỏ vốn ríu rít nói chuyện phiếm nhìn thấy thang máy có người liền tự giác mà thấp giọng.
"A, chú lúc trước!" Sasuke giương mắt nhìn thoáng qua đứa trẻ mặc áo khoác tây trang màu xanh dương, nhận ra được đây là giọng nói ngoài phòng bệnh khi ấy.
"Chú ấy là Yaiba mặt nạ sao? Vì sao lại mang bịt mắt a?"
"Không biết a, như vậy thật sự có thể thấy đường đi chứ?"
"Nhưng là Ayumi cảm thấy bọn họ đều thật ngầu a!"
Mấy đứa học sinh tiểu học xúm lại ở một góc khác của thang máy, dùng âm thanh tự cho là rất nhỏ mà nói chuyện.
"Lại gặp mặt rồi, những người bạn nhỏ~" Gojo Satoru vẫy tay chào hỏi.
"Lúc trước đứa nhỏ này làm phiền anh, thật sự xin lỗi." Nữ sinh cao trung tóc dài xin lỗi, sờ sờ đầu cậu nhóc bên cạnh.
"Em chỉ là hơi tò mò mà, anh trai này trước đó rõ ràng muốn xuất viện, vì sao chú lại dẫn anh ấy lên lầu trên?"
"Không sao đâu," Gojo Satoru khuỵu gối, hạ mình, "Bởi vì chú muốn mang anh trai đi thanh tẩy chú linh nha~"
"..." Edogawa Conan đối mặt với câu trả lời không hợp lẽ thường này cũng không biết nên lộ ra vẻ mặt gì.
Lừa gạt trẻ con thì cũng nên tìm cái lý do hợp lý chút đi chứ!
Tuy rằng cậu không để mình bị dắt mũi, mấy đứa nhóc khác hiển nhiên rất tò mò rốt cuộc là chuyện gì, mang theo vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn tò mò mà vây quang xe lăn.
Sasuke không thoải mái mà nhíu mi. Sau khi tỉnh lại y liền không có một khắc nào là thực sự thả lỏng, hiện tại lại có nhiều người như vậy nhét ở trong một không gian nhỏ hẹp, điều này làm cho y như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Cũng may thang máy rất nhanh liền ngừng. Gojo Satoru, trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đứa nhóc kia, đẩy xe lăn bước nhanh ra khỏi thang máy, dừng lại ở trước cửa đại sảnh.
"Sao?" Sasuke vốn đang nhìn "xe ngựa" ngoài cửa. Y đoán đây hẳn là phương tiện giao thông của thế giới này. Nhưng người phía sau đột nhiên khoá chốt xe lăn, sau đó vòng đến trước mặt y ngồi xổm xuống.
"Ngươi muốn..." làm gì...
Trước khi mất đi ý thức, trong lòng y dâng lên một cổ tức giận.
Một lần lại một lần...
Gojo Satoru duỗi tay đỡ lấy thiếu niên bởi vì ngất đi mà ngã xuống, tay trái vòng qua sau lưng đối phương, tay phải đặt dưới gối thiếu niên, nhẹ nhàng đứng dậy.
"Ijichi, đến giúp tôi trả xe lăn." Hắn nghiêng đầu ý bảo.
"Senpai, không thể dừng xe trước cửa bệnh viện," Ijichi lau mồ hôi một đường chạy chầm chậm đến, anh vừa mới lái xe đến đây đã thấy hành động tuỳ hứng trái quy định của người nào đó, bị buộc phải làm trái điều lệ của bệnh viện mà để xe lại đó đi đến dọn đồ cho người ta.
"Không sao, dù sao cũng chỉ cần hai ba phút là được," Gojo Satoru bước qua cửa từ đi tới cạnh cửa xe, "Ghế dựa điều chỉnh rồi chứ? Mở cửa giúp tôi."
Ijichi đang nỗ lực gấp xe lăn, nghe vậy lập tức xoay người đi qua.
"Đã điều chỉnh rồi." Anh mở cửa sau, lại xoay người trở về nghiên cứu xe lăn.
Gojo Satoru khom lưng thả người vào, cẩn thận mà để tay chân an vị đúng nơi đúng chỗ, còn để một cái gối lót ở dưới cổ đối phương.
"Ijichi, còn chưa trả xong sao~ quá chậm rồi~"
"Ngay lập tức!"
Trên đường về trường học, Ijichi nhìn hai người ngồi ở sau qua kình chiếu hậu.
Gojo Satoru theo thói quen mà đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe, chống cằm không biết suy nghĩ cái gì.
Ghế bên cạnh hạ đến thấp nhất, thiếu niên nằm đó trên mặt còn đeo kính râm của Gojo Satoru kính râm, trên người trừ khăn quàng cổ trước đó anh mang đến còn có thêm một cái áo khoác.
Ijichi do do dự dự mà mở miệng nói: "...Cái kia, Gojo-san, đứa nhỏ này... là học sinh anh nhìn trúng sao?"
Bị trọng thương như vậy lại không để Shoko-san trị liệu, gần nhất nhiệm vụ qua tay hắn cũng không có vị quần chúng nào bị liên luỵ... Báo cáo cũng không viết... Vừa rồi thủ tục xuất viện tên cũng là đặt bừa... Hoàn toàn nghĩ không ra a...
"Hiện tại còn chưa xác định yo~," Gojo Satoru nhàn nhạt nói. Khi hắn mang một tầng bịt mắt, khóe miệng lại không treo theo nụ cười, cổ khí thế bức người kia liền có vẻ càng rõ ràng hơn.
"Y cũng không nhất định chấp nhận để cho ta làm giáo viên của y. Như thế nào đi nữa thì người lớn cũng phải tôn trọng ý kiến của trẻ nhỏ, đúng chứ?"
Thanh niên tóc bạc nghiêng đầu, đôi mắt bị che khuất phảng phất có thể trực tiếp xuyên thấu hết thảy trở ngại mà nhìn rõ người bên cạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]