Con người ta thường bước đến ánh sáng, men theo con đường đã có dấu chân người đi qua, vì trong mỗi con người đều có nỗi lo sợ tiềm ẩn. Nhưng, ánh trăng ấy trong lòng người luôn sáng tỏ. Người ta xem nó như là thánh kinh, mỗi một bước đi đều cung kính sùng bái.
Đối với cô gái Phương Đăng mà nói, thế giới của cô không tồn tại mặt trời. Phó Kính Thù giống như một ánh sáng le lói, tuy không bằng ánh mặt trời chói lọi, nhưng lại đủ chiếu sáng con đường trước mắt cô. Có thể cô biết, thế giới của Phó Kính Thù thật ra cũng không có ánh sáng. Cho nên Phương Đăng quyết định giúp đỡ Phó Kính Thù. Nếu như anh là gương, thì cô chính là đèn. Như vậy, cô có thể chiếu sáng cho anh, hơn nữa ánh đèn khúc xạ trong gương thì có thể nhìn thấy ánh sáng.
Có thể hướng về người mình yêu, có thể biết trong lòng đối phương cũng có một chỗ dành cho mình, như vậy cho dù suốt đời chỉ có thể ở trong màn đêm tăm tối, xem ra cũng là hạnh phúc. Thế nhưng cuối cùng Phó Kính Thù không cách gì chống lại những cám dỗ trần tục, vì đạt mục đích mà ngay cả tấm lòng của Phương Đăng, anh đều không để ý. Trái tim mình bị Phó Kính Thù một tay hủy diệt, ánh mặt trời trong lòng Phương Đăng cũng hoàn toàn lịm tắt.