Đột nhiên, thân thể của anh căng thẳng, tầm mắt sắc bén dời về phía cánh cửa dầy cộm nặng nề được đặc chế từ thủy tinh.
“Là ai?” Anh cáu kỉnh hỏi.
Vào giờ tan việc, bên trong công ty không nên có bất kỳ người nào mới đúng. Trong nháy mắt bóng dáng của anh chợt ló nắm lấy súng trên bàn thậntrọng nhắm ngay ngoài cửa. Thân hình cao lớn căng thẳng, biểu hiện củaviệc anh tùy thời có thể nổ súng, tư thế kia giống như đang săn dã thú.
Cánh cửa mở ra, quản lý Trần sắc mặt tái nhợt ôm một cái chăn bông đứng ở nơi đó.
“Lôi…Lôi Đình tiên sinh!” Quản lý Trần ấp a ấp úng nói, lấy dũng khí chậm chạptiến lên mấy bước đem chăn bông đặt trên ghế sofa.
Lôi Đình nhếch mày rậm, xem một chút chăn bông trên ghế sa lon “ông sợ tôi cảm lạnhđặc biệt giúp tôi lấy thêm một cái chăn bông tới sao?” Anh nhạo bánghỏi, thả súng trong tay.
Ở khách sạn đấm đá một hồi, anh cũngchưa từng nhìn quản lý Trần. Cán bộ cao cấp đã nắm giữ đầy đủ chứng cớchứng minh quản lý Trần lợi dụng chức vụ, đòi tiền hoa hồng của nhà máyhiệu buôn bên trong khách sạn. Tổng giám đốc của “Tập đoàn Thái Vĩ”-Đường Bá Vũ không chịu được loại ăn chặn này đã hạ lệnh cho một trong số cán bộ cao cấp bắt đầu điều tra. Cho tới bây giờ, chuyện đã không liênquan tới Lôi Đình.
“Đúng vậy, tôi là sợ Lôi Đình tiên sinh cảmlạnh mới đem chăn bông giúp ngài giữ ấm.” Quản lý Trần nói, đáy mắt đềulà thần sắc mập mờ.
Gã tự biết mình khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-nghich-lua/78611/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.