Editor: Gà - LQĐ
Tối hôm đó trong núi phía sau thôn không có một khách điếm nào, sau khi bọn thị vệ dò xét phụ cận một vòng, phát hiện chỉ có một tòa Tự miếu có thể dung thân.
"Khổ cho nương tử rồi." Chu Lãng kéo tay nàng đứng trước sơn môn, nhìn Chử Bình gõ cửa.
Tịnh Thục cưỡi khẽ: "Không sao, gấp rút lên đường mà, có lẽ chưa đến hai ngày thì có thể đến nhà rồi."
Sơn môn vừa mở ra, có một tiểu tăng đi ra, hai tay chắp trước ngực hỏi thí chủ có chuyện gì. Chử Bình nói rõ ý đến, cả nhà đi ngang qua đây, vì xung quanh không có khách điếm, muốn tìm nơi ngủ trọ một đêm.
Tiểu tăng đi vào xin chỉ thị của trụ trì, rồi dẫn theo mọi người đi vào, sắp xếp phòng cho bọn họ.
Buổi tối ăn một bữa chay đơn giản, Tịnh Thục muốn lên đại điện thắp nén hương, quyên tiền nhan đèn. Hai phu thê không hề gióng trống khua chiên tìm tăng nhân, chỉ tản bộ sau khi ăn xong, rồi lặng lẽ đi đến đây.
"Chỉ lạy Bồ Tát thôi, Tự miếu qua đường thế này không nên hứa nguyện gì, bằng không sau này phải đến làm lễ tạ thần, nếu không thể tạ thần đúng thời hạn, ngược lại trong lòng sẽ áy náy, e sợ Bồ Tát trách tội." Tịnh Thục nhẹ giọng nói.
Chu Lãng chắp tay sau lưng, theo bước chân nàng đi về phía trước. Y không tin quỷ thần, nhưng tiểu nương tử muốn bái Phật, y cũng không phản đối, chỉ lẳng lặng đi theo nàng ở phía sau.
Tịnh Thục thành kính thắp hương, từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-du-phu/1470804/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.