Bởi vì xe vừa rời khỏi thôn không lâu liền gặp phải một trận sương mù lớn, cho nên cũng không có rời đi một đoạn quá xa, đã gần nửa tiếng đồng hồ.
Tống Quân kéo hành lý, sau đó Hạ Hoằng Thâm đưa tay đón hắn.
Cả ngày ngồi xe, giữa trưa lại không ăn một ngụm cơm, ngay cả có ghế cũng không thể ngồi xuống, bây giờ lại phải đi một đoạn đường dốc hồi lâu, Tống Quân vừa mệt lại vừa tức giận.
Hạ Hoằng Thâm đi ở bên cạnh hắn, đột nhiên đi lên phía trước hắn, nửa ngồi xuống dưới, nói: “Lên đi.”
(Mèo: Đó, anh ấy chăm thế mà em không nhận ra tình cảm của anh Hạ, thật phục đầu đất nhà anh)
Tống Quân sửng sốt. Sau đó mới ý thức được Hạ Hoằng Thâm muốn hắn leo lên lưng hắn. Hắn quay đầu nhìn thoáng Tịch Yên Linh đi ở phía sau không xa, cũng mệt mỏi thở dốc nên hắn nhất thời cảm thấy xấu hổ, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, nói: “Không cần đâu.”
Hạ Hoằng Thâm nghe hắn cự tuyệt cũng không hề nói gì nữa, kéo Tống Quân tiếp tục đi về phía trước.
Đợi đến khi bọn họ trở lại thôn, không chỉ trưởng thôn, bí thư chi bộ thôn cũng đi ra đón bọn hắn.
Long Tinh gọi điện thoại cho Lưu đội trưởng thông tri bọn họ đã trở về thôn. Sau khi tính toán ở tạm nhà trưởng thôn ở tạm một đêm. Họ lại không nghĩ được bí thư chi bộ thôn đứng ra phản đối, kiên trì muốn bọn họ theo hắn trở về nhà hắn ngủ.
Tống Quân đột nhiên cảm thấy lão trưởng thôn thôn Vạn Gia này có chút đáng thương.
Nếu bí thư chi bộ thôn đã nhất quyết như vậy, trưởng thôn cũng không tiếp tục phản đối, nói với Hạ Hoằng Thâm: “Thầy giáo, các người qua chỗ bí thư ở bên kia ở đi, nếu có chuyện gì thì tới tìm tôi, tôi có thể giải quyết sẽ giúp mọi người.”
Hạ Hoằng Thâm gật gật đầu, nói: “Cám ơn.”
Trong nhà Bí thư chi bộ thôn cũng không lớn lắm. Hắn miễn cưỡng mới tìm được một gian phòng trống để cho bốn người bọn Hạ Hoằng Thâm ở tạm. Tịch Yên Linh được ngủ cùng một giường với con gái của ông.
Phượng Tuấn Nguyên nhăn đầu lông mày đi vào trong phòng giống như hắn không quá cao hứng.
Bởi vì trong phòng chỉ có một cái giường. Mặc dù chiếc giường khá lớn nhưng vẫn phải chen chúc cho bốn người con trai cũng hết sức gian nan.
Tống Quân cũng thấy khó chịu. Hắn vừa định mở miệng nói nếu không đi hai người đi ngủ bên nhà trưởng thôn, chợt nghe Long Tinh chủ động nói: “Ba người các ngươi ngủ đi, ta ngủ dưới đất là được rồi.”
Trong bốn người bọn họ, Long Tinh là người ít tuổi nhất nhưng tính cách cũng là tốt nhất.
Tống Quân và Phượng Tuấn Nguyên nghe hắn nói vậy đều không dám mở miệng nói lời oán hận.
Tống Quân ngồi trên giường. Lúc này cũng bất chấp có làm hay không, thân thể hơi lùi vào phía sau một chút.
Phượng Tuấn Nguyên ở khoảng cách không xa hắn cũng nằm xuống. Long Tinh ngồi trên mặt đất, sau lưng dựa vào bên giường.
Hạ Hoằng Thâm thì đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài, không biết đang nhìn thứ gì.
Bọn hắn nghỉ ngơi một buổi chiều thẳng đến bảy giờ tối. Vợ của bí thư chi bộ mới đến gọi bọn hắn ăn cơm chiều.
Cơm đun bằng bếp củi, tuy rằng đồ ăn cũng không quá tốt nhưng đối với những thanh niên hơn hai mươi tuổi mà nói trong thời gian đói bụng như vậy, một bát cơm trắng cũng rất đã ngon rồi.
Tống Quân một hơi ăn hai bát cơm lớn, về sau mới cảm thấy dạ dày không thể ăn được nữa.
Hắn vỗ vỗ ngực, nghe bí thư chi bộ nói chuyện với Long Tinh về chuyện tình của cháu hắn, đại khái oán hận gia đình bọn họ được thiên vị cả nhà.
Bí thư chi bộ họ Vương tuy rằng không phải họ Vạn, nhưng cũng rất nhiều đời sống tại Thôn Vạn Gia.
Đang trong lúc nghe đến hắn cùng với Long Tinh nói chuyện với nhau. Tống Quân cảm thấy hắn là một nam nhân trung niên bình thường, không hề giống với cảm giác lạnh băng đề phòng như ngay từ đầu bọn họ tiến vào trong thôn.
Vợ của Vương bí thư cũng là một người phụ nữ bình thường, trong nhà có nhiều trẻ con.
Tống Quân nghĩ nơi vắng vẻ này cũng không có ai quản nên nhà họ Hứa cũng không chỉ có sinh một đứa con.
Nghe bọn họ nói chuyện được một lúc, Tống Quân cảm thấy không muốn nghe nữa, vì vậy, hắn đứng lên một mình đi ra ngoài.
Nơi ăn cơm là ở trong phòng bếp, từ phòng bếp đi ra, Tống Quân đứng ở trong sân nhà Vương bí thư nhìn ra xa chung quanh đều là núi. Lúc này trời còn chưa tối hẳn nhưng nhìn núi non trùng trùng điệp điệp thật có cảm giác rung động đối với một người từ nhỏ đã sống ở thành phố vùng đồng bằng như Tống Quân.
Trong khi hắn sững sờ, đột nhiên có một cái cái gì đó chạy bên dưới chân hắn.
Tống Quân sợ tới mức lui ra phía sau hai bước, nhìn kỹ mới phát hiện là một con mèo.
Đây là một con mèo hoa thông thường ở nông thôn, cái đầu hơi lớn, tuổi chắc không còn nhỏ nữa. Con mèo kia nhìn chằm chằm Tống Quân, kêu meo meo hai tiếng.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân là Tiểu hắc miêu, Tống Quân khá thích mèo. Hắn nhớ tới mình có mang theo gói thức ăn cho mèo, hắn nói với con mèo kia: “Ngươi chờ một chút, cho ngươi đồ ăn ngon.”
Nói xong, Tống Quân chạy trở về phòng, tìm cái ba lô lấy ra mấy gói thức ăn cho con mèo.
Hắn trở lại trong sân nhưng không còn nhìn thấy con mèo kia nữa, vì vậy, hắn đi một vòng quanh sân, nhỏ giọng hô: “Meo meo?”
Đột nhiên, Hạ Hoằng Thâm hiện ra bên cạnh, bắt lấy tay hắn, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Tống Quân bị hắn làm hoảng sợ đành đưa cho hắn xem gói đồ trong tay, nói: “Em muốn cho con mèo ăn.”
“Không được! ” Hạ Hoằng Thâm nói.
Tống Quân giật mình, cái này cũng muốn xen vào sao? Dựa vào cái gì mà lúc nào cũng xen vào chuyện của hắn chứ?
Kế tiếp, Hạ Hoằng Thâm lại nói: “Đi ra ngoài một chút đi?”
Nghe được hắn hỏi như vậy, Tống Quân rất nhanh liền quên tức giận. Hắn vốn là muốn đi ra ngoài một chút, bất quá một người sẽ cảm thấy sợ hãi, không dám đi ra ngoài. Hiện tại nếu có Hạ Hoằng Thâm cùng đi với hắn, cũng không còn đáng sợ nữa, liền gật đầu.
Hai người rời khỏi sân nhà Vương bí thư đi ra ngoài.
Tống Quân nhìn thôn nhỏ trong núi im lặng, hỏi Hạ Hoằng Thâm ở bên cạnh: “Cái thôn này có ma à?”
Ánh mắt Hạ Hoằng Thâm nhìn ra một nơi xa, dùng giọng điệu bình tĩnh nói cho hắn biết: “Có ma, hơn nữa có rất nhiều.”
Tống Quân mắt nháy lên tục.
Bước chân hai người bọn họ đều ngừng lại.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Xung quanh thôn này có rất nhiều hồn ma.”
Vì sao?” Tống Quân nhẹ giọng hỏi.
Hạ Hoằng Thâm lắc đầu: “Ta không biết.”
Tống Quân đứng ở bên người Hạ Hoằng Thâm, hắn cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy, hỏi: “Là bởi vì họ đều là chết oan, cho nên không thể đi đầu thai sao?”
Hạ Hoằng Thâm không trả lời hắn vấn đề này, mà lại nói: “Thiếu niên gọi là Vạn Kính Sinh, bị người giết chết, sau đó lấy hết mỡ toàn thân, ngươi nói là vì cái gì?”
Trước đây Tống Quân cũng không biết còn có chuyện như vậy, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Hoằng Thâm: “Rút sạch mỡ? Vì cái gì?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ta muốn ở lại đây, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tống Quân nhíu mày, suy nghĩ thật lâu, nói: “Chẳng lẽ là dùng để xào rau?”
Nói xong, chính hắn cũng cảm thấy ghê tởm, nhịn không được đè ngực lại.
Hạ Hoằng Thâm mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái.
Hai người ngồi xuống bên một suối nhỏ ven núi. Tống Quân đưa tay chạm tới nước chảy trong khe suối, mặc dù là mùa xuân, nhưng Khê Thủy (nước khe suối) vẫn rất lạnh.
Mấy túi thức ăn nhỏ của Tống Quân đã bị Hạ Hoằng Thâm đoạt mất, bây giờ ở Hạ Hoằng Thâm đang cầm, hắn cũng lười lấy lại.
Tống Quân cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ hiện tại có chút khó hiểu. Hắn cảm thấy mình bị ủy khuất rất nhiều vì Hạ Hoằng Thâm, sinh khí lớn, nhưng hắn lại cảm thấy Hạ Hoằng Thâm giống như không đem những điều này để trong lòng. Từ đầu đến cuối, thái độ của hắn đối với mình chẳng có chút thay đổi, rốt cuộc Hạ Hoằng Thâm có ý gì? Có phải ý của hắn là hai người duy trì tình cảm đồng học khóa trước khóa sau như này là đủ rồi? Tống Quân cảm giác mình không thể nghĩ ra cũng không có khả năng nghĩ ra, hắn cảm thấy mệt mỏi.
Hắn cảm giác Hạ Hoằng Thâm gần như là thích hắn, nhưng trong đầu hắn lại cảm thấy xoay vòng không biết cái gì cả.
Tống Quân kỳ quái hỏi hắn: “Thần tiên cũng sẽ mệt sao?”
Nhưng mà điều này hiển nhiên không phải điều Hạ Hoằng Thâm muốn nghe thấy. Hắn không quản Tống Quân nói gì, xoay người vài hướng mới đưa lưng về phía Tống Quân, sau đó nằm xuống tựa đầu trên đùi của hắn.
Thân thể Tống Quân lập tức trở nên cứng ngắc.
Hạ Hoằng Thâm tìm một tư thế thoải mái gối đầu trên đùi Tống Quân, giang hai tay ra.
Tống Quân một cử động cũng không dám.
Hạ Hoằng Thâm đem túi thức ăn nhét vào trong tay hắn, nói: “Ta muốn ăn.”
(Mèo: Trời ơi, đến thế này còn không hiểu nữa, thật muốn đập đầu vào tường với cái anh Tống Quân này quá)
Tống Quân có chút ngây dại: “Ngươi muốn ăn? Đây là thức ăn cho mèo ăn mà.”
Hạ Hoằng Thâm giơ cánh tay lên đụng ngực Tống Quân ngực thúc giục hắn.
Tống Quân lại như cũ vẫn chần chừ, hắn lại nói thêm một lần: “Đây là thức ăn của mèo, tuy rằng nó rất thơm, nhưng em cảm thấy con người vẫn không nên ăn….”
Hạ Hoằng Thâm lại đụng vào hắn.
Tống Quân bất đắc dĩ, nói: “Được rồi, được rồi, đã biết, chính anh muốn ăn đấy nhé.”
Hắn mở bao thức ăn ra, thật cẩn thận đưa một ít đến miệng Hạ Hoằng Thâm, sau đó hắn nhìn thấy hắn thật sự nuốt vào bụng.
“Thật sự không có vấn đề?” Tống Quân hỏi.
Hạ Hoằng Thâm “Ừ” một tiếng.
Tống Quân lại cho hắn ăn một chút, hỏi: “Ăn ngon không?” Hắn chỉ nhìn Hạ Hoằng Thâm ăn ngon như vậy, đột nhiên sinh tò mò cũng muốn thử xem một chút hương vị.
Nhưng mà không dự đoán được chính là Hạ Hoằng Thâm cũng không trả lời hắn mà lại trực tiếp nâng người, đem một miếng thịt trực tiếp đút vào miệng hắn.
Cả người Tống Quân đều sững sờ. Hắn cố gắng đem miếng thịt nuốt xuống, căn bản không có hương vị gì. Mà Hạ Hoằng Thâm làm xong động tác này, liền nằm trở về trên đùi của hắn, giống như chưa có gì xảy ra.
Đây cũng được xem là một cái hôn đúng không.
Nhưng Tống Quân lại chẳng muốn xác định. Hắn cúi đầu nhìn Hạ Hoằng Thâm, chung quanh ánh sáng quá mờ, hắn dường như không thấy rõ cảm xúc của Hạ Hoằng Thâm. Hắn đột nhiên cảm thấy động tác vừa rồi của Hạ Hoằng Thâm giống như nuôi trong nhà đưa đồ ăn của mình cho chủ nhân vậy.
Chẳng qua vừa rồi là hắn cho mình ăn thôi mà.
Nhưng ý nghĩa thì lại không giống, môi chạm môi cũng không tính là gì, đây chỉ là một quá trình truyền lại thức ăn mà thôi.
Tống Quân giơ tay lên đè lại môi của mình. Hắn còn nhớ rõ cảm xúc mềm mại vừa rồi, đương nhiên bỏ qua đó là thức ăn của mèo. Hắn nghĩ đến đêm ba mươi đó, hắn cũng hôn môi Hạ Hoằng Thâm như vậy, đối với hắn mà nói, có phải hay không cũng không có ý nghĩa gì?
“Hạ sư huynh?” Tống Quân đưa tay bắt lấy bả vai của Hạ Hoằng Thâm lắc lắc, phe phẩy.
Hạ Hoằng Thâm “Hả?” Một tiếng.
Tống Quân hỏi hắn: “Ngươi có biết hôn môi là có ý nghĩ gì không?” Có lẽ hắn là thần tiên, hắn căn bản không biết cái gì gọi là hôn môi.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Biết! Con người đối với người mình thích sẽ cắn miệng, nam sẽ cắn miệng nữ.”
Tống Quân không chú ý tới hắn nói hai chữ con người kia, khi nghe hắn biết ý tứ của từ hôn môi, nhất thời cảm thấy mất mát.
Không dự ngờ Hạ Hoằng Thâm kế tiếp nói: “Ta không đồng ý ngươi với Tịch Yên Linh hôn môi.”
Tống Quân nhất thời có chút tức giận, dùng sức đẩy Hạ Hoằng Thâm ra, đứng lên nói: “Không can hệ đến anh!” Sau đó xoay người lập tức đi vào trong sân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]