Phượng sí lưu kim ở trong tay Hạ Hoằng Thâm run nhè nhẹ, phát ra tiếng động vù vù. Hạ Hoằng Thâm biết đây là hắn không chịu đựng được ma khí, sợ hãi mình sẽ bị ma khíăn mòn.
Long Tinh cùng Tịch Yên Linh vẫn còn chưa tới. Hạ Hoằng Thâm không muốn tiếp tục sử dụng Phượng sĩ lưu kim đấu tiếp với Mai Linh, vì thế hắn cầm trong tay Phượng sĩ lưu kim hóa nhỏ thành một cái trâm cài cất vào trong túi.
Mai Linh cũng không có nhân cơ hội diệt sạch, ma khí trong cơ thể cô càng ngày càng mạnh, cô cười lạnh hỏi: “Ngay cả vũ khí ngươi cũng đã mất, còn động thủ với ta như thế nào?”
Hạ Hoằng Thâm bình tĩnh đáp: “Ngươi không sợ bị ma khíăn mòn thần trí?”
“Không sợ!” Mai Linh nói, “Bởi vì trước lúc đó, ta đã chế phục được ngươi.”
“Chế phục ta?” Hạ Hoằng Thâm đột nhiên hỏi côấy, “Mai Linh, ngươi đến tột cùng muốn cái gì?”
Mai Linh nhìn Hạ Hoằng Thâm, lạnh giọng nói: “Ta muốn trên trời dưới đất không ai có thể làm trái ý ta.”
Hạ Hoằng Thâm chậm rãi lắc đầu, “Si tâm vọng tưởng.”
Hắn vừa dứt tiếng thìở dọc theo bờ sông có một đạo ánh sáng lớn chiếu sáng nửa bầu trời. Nương theo ánh sáng đấy là một tiếng kiếm minh ngắn ngủi mà kéo dài.
Mai Linh quay đầu nghi hoặc nhìn ánh sáng đó.
Hạ Hoằng Thâm cũng đồng dạng nhìn lại hướng ánh sáng đó, sau đó trên khuôn mặt nở một nụ cười tươi. Mai Linh chưa từng nhìn thấy nụ cười nào tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hon-do/2159664/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.