Tống Quân nửa đêm đang ngủ một giấc thì bị một cú điện thoại đánh thức. Hạ Hoằng Thâm vẫn còn đè ở trên người hắn không chịu rời, hắn ngẩng đầu lên nhìn màn hình điện thoại di động của Hạ Hoằng Thâm đang sáng lên, hiện tên người gọi tới là Vân Phách.
Hắn nhận cuộc gọi điện thoại, kỳ quái nói: “Vân Phách đại sư?”
Vân Phách ở đầu dây bên kia điện thoại rống to: “Long Tinh bị người bắt đi rồi!”
Tống Quân nghe vậy sững sốt một chút. Hắn chưa kịp để hỏi cho cặn kẽ thì Hạ Hoằng Thâm đột nhiên đưa tay rút điện thoại từ trong tay hắn, “A lô?”
Vân Phách có chút thở hổn hển, ” Ta sát*! Cái đồ khốn dám đụng ngã xe của lão tử!”
* giết
Tống Quân cách một khoảng cũng có thể nghe được tiếng gầm thét của Vân Phách. Hắn không khỏi có suy nghĩ muốn xoa chút mồ hôi ở trên trán mình, muốn khuyên Vân Phách bình tĩnh một chút, người xuất gia không thể văng lời thô tục.
Hạ Hoằng Thâm vẫn chú ý tới Long Tinh, “Bị bắt đi?”
Vân Phách vẫn còn hùng hùng hổ hổ. Vạn Minh Quang thì nghe không nổi nữa, hắn giật lấy điện thoại di động, nói với Hạ Hoằng Thâm: “Là một chó to màu trắng. Nó trực tiếp đụng ngã xe của chúng tôi, ngậm Long sao tiên chạy đi mất.
Hạ Hoằng Thâm nghe vậy thì hơi cau mày.
Tống Quân lại đem điện thoại đoạt lại, hỏi: “Có phải là một con chó lớn giống chó lai sói không?”
Vạn Minh Quang hơi chần chờ một chút, thắc mắc: “Chó lai sói là sao?”
Tống Quân giờ mới nhớ linh hồn hắn quanh năm bị giam cầm trong núi nên căn bản không biết chó lai sói là giống gì, nhất thời nói: “Xin lỗi, không có gì.”
Hạ Hoằng Thâm lúc này mới nói: “Bảo Vân Phách trở về trước đi.”
Tống Quân truyền đạt lại lời của Hạ Hoằng Thâm, sau đó hai bên cùng cúp điện thoại không nói gì thêm nữa.
Tạm thời có thể không có nguy hiểm.
Ngồi ở trên giường suy nghĩ một chút, Tống Quân lo lắng nói: “Con chó trắng kia thật sự là chó yêu sao? Nó rốt cuộc muốn làm gì Long Tinh?”
Hạ Hoằng Thâm lắc đầu, sau đó mới nói với Tống Quân: ” Em xin phép mấy ngày giả ốm không đi làm đi.”
Khi trời sáng ngày thứ hai, tin tức Long sao tiên của Trậm Liêu bị cướp được truyền tới khắp thành phố yêu giới. Đại loại lời đồn là Long Tinh bị một đại yêu quái giống con chó trắng lại giống chó sói cướp đi, sau đó cả hai cùng nhau bỏ trốn. Dù sao bây giờ Trậm Liêu đại nhân cũng đang tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, tất cả mọi người phàm là thấy Long Tinh hoặc con đại yêu quái lông trắng thì sẽ lập tức báo cáo cho đại nhân Trậm Liêu.
Hơn nữa bởi vì con yêu quái kia có thân phận không rõ, ngay cả Lăng Tiếu cũng bị hoài nghi, bởi vì Lăng Tiếu là chó sói. Mà con yêu quái kia đến nay bản thể là gì còn không rõ, chỉ cần là loài chó thì đều không trốn thoát được.
“Đánh rắm!” Lăng Tiếu sau khi biết tin lập tức tức giận, căn bản không có quan hệ với hắn, càng không thể nào là họ hàng của hắn.
Tống Quân ngồi đối diện với hắn phất tay một cái ý bảo hắn bình tình một chút chớ có nóng.
Hạ Hoằng Thâm ngồi ở bên người Tống Quân, hỏi: “Ngươi cảm thấy là kẻ nào làm?”
Lăng Tiếu nói: “Ta làm sao biết!”
Hạ Hoằng Thâm giơ tay lên, từ trong ngón tay phóng lên không trung sương mù màu trắng mô tả hình dáng chó lai sói hung ác của yêu quái kia.
Phó Văn Hy nằm ở trên ghế sa lon bên cạnh Lăng Tiếu ngồi, nghiêm túc nhìn hình vẽ của Hạ Hoằng Thâm, đột nhiên “A” một tiếng.
“Ngươi thấy hắn?” Tống Quân vội vàng hỏi.
Phó Văn Hy nâng cằm, cau mày nói: “Ta nhớ đã từng thấy qua bức họa này ở nơi nào đó. Nhưng không rõ là đã thấy ở đâu, cũng không nhớ rõ là cái thứ gì?”
Lăng Tiếu nghe vậy, nói: “Dù sao cũng không phải yêu quái trong thành phố này, hẳn là từ bên ngoài tới.”
Lúc trên đường trở về, Hạ Hoằng Thâm biến thành hình dáng Tiểu hắc miêu được Tống Quân ôm vào trong ngực.
Tống Quân vẫn cho rằng hắn lười đi bộ nên Tống Quân cũng không thèm để ý cái này. Hắn vừa ôm Tiểu hắc miêu vừa đi vừa nói: “Hắn chắc chắn sẽ không giết Long Tinh, chắc là chỉ hút linh lực trên người Long Tinh thôi, nhìn hắn giống như là mới bị thương.”
Lỗ tai tiểu hắc miêu giật giật.
Tống Quân nhìn thấy đáng yêu nên lấy tay nghịch lỗ tai hắn.
Hắn lập tức ngửa đầu, đem lỗ tai mềm mại của mình thoát khỏi tay Tống Quân.
Tống Quân dứt khoát đem cả người hắn lên cao và cắn một cái vào lỗ tai hắn.
Lỗ tai tiểu hắc miêu run rẩy một chút rồi không cử động nữa.
Hai ngày này, Phượng Tuấn Nguyên cùng Tịch Yên Linh cũng vạn bất đắc dĩ xin nghỉ ở trường và bệnh viện để đi ra ngoài tìm kiếm tung tích của Long Tinh khắp nơi.
Tịch Yên Linh đi tới một số khu nhà gần trường trung học, khi cô tới nơi đây thì trường học đang dạy nên dọc đường đi rất an tĩnh không có một học sinh.
Cô đi bộ rất lâu ở khu trường học tiểu học. Từ cầu thang leo lên tầng bốn, cô nhìn qua cửa sổ vào phòng học đầu tiên ở bên tay phải, ở bên trong có một thầy giáo trẻ đang dạy tiết vật lý.
Tịch Yên Linh an tĩnh đứng nhìn ở bên cạnh cửa sổ, chỉ chốc lát sau có khá nhiều học sinh rối rít quay đầu nhìn cô.
Thầy giáo trẻ hiển nhiên cũng phát hiện, vì vậy hắn nhìn qua cửa sổ thấy Tịch Yên Linh đang phất tay cười hì hì với hắn phất phất tay.
Khuôn mặt thanh tú của thầy giáo trong nháy mắt bị sợ trắng bệch, sau đó, hắn nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.
Chuông tan học vừa vang lên, thầy giáo đó vội vàng cầm sách ở trên bàn định chạy đi nhưng lại bị Tịch Yên Linh chặn ở cửa phòng học bắt lại góc áo, nói: “Chạy cái gì mà chạy cũng không phải là thần bí gì!”
Sau đó Tịch Yên Linh kéo hắn xuống dưới tầng. Hắn muốn giãy giụa lại không dám giãy giụa, mặt cũng bị sợ đến trắng bệch, dọc theo đường bị vô số học sinh vây xem.
Thầy giáo trẻ bị cô kéo đến một tòa nhà vắng vẻ. Khi tới dưới một bóng cây, hắn không thể kiềm chế kinh sợ hóa thành một con tùng thử chạy ra khỏi tay Tịch Yên Linh, vội vội vàng vàng leo lên một cây đại thụ, núp ở trên một cây cao.
Tịch Yên Linh nhất thời gấp đến độ giậm chân, “Ngươi xuống ngay!”
Con sóc ngó đầu ra, lắc lắc.
Tịch Yên Linh nói: “Ta không có đánh ngươi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”
Con sóc chần chờ một lúc lâu, hỏi: “Ngươi muốn hỏi gì?”
Tịch Yên Linh ngước đầu, nói: “Ngươi có thấy qua một con chó to màu trắng không?”
Con sóc ngẩn người, một cái móng vuốt để bên mép, ngẩng đầu nhìn trời như bắt đầu nhớ lại.
“Tần Tùng!” Tịch Yên Linh kêu tên hắn.
Con sóc phục hồi tinh thần lại, nói với Tịch Yên Linh: “Ta hình như là có ấn tượng.”
Tịch Yên Linh nhất thời mừng rỡ khôn xiết, “Thật à? Đã gặp qua ở đâu?”
Con sóc đang cố gắng nhớ lại.
Tịch Yên Linh đột nhiên nhấc chân đá thân cây một chút, nói: “Ngươi trước xuống, cùng ta đi gặp chủ nhân!”
Con sóc bị sợ đến nỗi lông đều dựng lên, hắn dùng sức lắc đầu.
Tịch Yên Linh nói: “Mau xuống! Nếu không ta kêu chủ nhân đến bắt ngươi! Đến lúc đó kết quả của ngươi liền thảm!”
Hắn nghĩ đến gặp Hạ Hoằng Thâm sẽ càng kinh khủng hơn, vì vậy con sóc bắt đầu do dự nhìn Tịch Yên Linh.
Tịch Yên Linh giương tay ôm ngực, “Mau tới, ta mua hạt thông cho ngươi.”
Con sóc nhỏ không ngăn được cám dỗ, từ trên cây nhảy xuống bị Tịch Yên Linh một tay níu lấy cái đuôi to rối bù của nó, vừa kéo ra ngoài vừa nói.
Còn lúc này, Phượng Tuấn Nguyên đang mờ mịt đứng bên cạnh trạm xe buýt. Hắn đã do dự cả buổi sáng mà không biết mình nên đi chỗ nào.
Hạ Hoằng Thâm để cho bọn họ ở trong Yêu Thị hỏi thăm tin tức, nhưng hắn còn không quen với yêu quái nào. Không đúng, yêu quái hắn quen thuộc chỉ có mỗi một người Hạ Hoằng Thâm.
Hắn không biết mình nên đi nơi nào. Hắn nhìn từng chiếc xe buýt đi qua mà không biết nên lên chiếc xe nào.
Đột nhiên có một chiếc Porsche ngừng lại ở trước trạm xe buýt, cửa xe mở ra, một người đàn ông anh tuấn mặc âu phục đi giầy da nhìn hắn: “Phượng Lưu?”
Phượng Tuấn Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, đồng thời phát hiện có một tia yêu khí.
Đàn ông cười cười, “Ngươi là Phượng Lưu của Hạ Hoằng Thâm đúng không?”
Phượng Tuấn Nguyên nói: “Ta biết ngươi à?”
Người nọ nói: “Tháng trước có gặp mặt.”
Tháng trước là lúc Yêu Thị khai trương, Phượng Tuấn Nguyên cơ hồ có thể khẳng định thân phận của người đàn ông này, nhưng nhìn tu vi của hắn không thấp, ít nhất Phượng Tuấn Nguyên không thể nhìn ra bản thể của hắn.
Người nọ nói với hắn: “Đi đâu? Ta có thể tiễn ngươi một đoạn đường.”
Phượng Tuấn Nguyên cũng không biết phải đâu, nhưng nếu người đàn ông này là yêu quái. Hắn cuối cùng có thể hỏi thăm tin tức của người cần tìm, vì vậy hắn đứng lên bước vào xe của người nọ, nói: “Đi nơi ngươi muốn đi.”
(Mèo: Anh cứ vậy đưa dê vào miệng sói là sao? Ngốc thế)
Nam nhân sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: ” Được.”
Tống Quân cùng Hạ Hoằng Thâm trên đường trở về thuận tiện đi siêu thị một chuyến, bởi vì Hạ Hoằng Thâm nhớ thức ăn cho mèo của hắn đã hết rồi. Hắn lại là cao thủ mua sắm những thứ này.
Tống Quân có chút bất đắc dĩ, nói: “Anh thật ra có quan tâm đến an nguy của Long Tinh hay không?”
“Dĩ nhiên là có!” Hạ Hoằng Thâm vì để vào được trong siêu thị đã biến thành hình người, nói: “Ăn no thì mới có khí lực tìm người.”
Hai người đi vào siêu thị, chạy thẳng tới quầy chuyên bán đồ cho sủng vật. Tống Quân xách giỏ, Hạ Hoằng Thâm chuyên tâm chọn thức ăn của hắn.
Sau khi mua xong, lúc đi ra ngoài tính tiền, hai người ở nơi xếp hàng gặp được Tịch Yên Linh.
Tịch Yên Linh tới đây là mua hạt thông, cô nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm và Tống Quân, ngay cả hạt thông của mình cũng thiếu chút nữa quên mất hạt thông của mình, chạy tới khoe: “Em đã nghe ngóng được manh mối của bạch mao yêu quái.”
Hạ Hoằng Thâm lẳng lặng đem thức ăn cho mèo bỏ vào trong giỏ của Tịch Yên Linh, cho cô đi tính tiền.
(Mèo: Ặc, mất mặt quá)
Tống Quân liền vội vàng hỏi: “Đầu mối gì?”
Tịch Yên Linh nhớ lại con sóc nhỏ đáng thương, nói: “Chờ một chút.”
Sau khi trả tiền xong đi ra ngoài, Tịch Yên Linh đưa họ tới tủ đựng đồ, sau đó mở cửa tủ và đem đuôi con sóc kéo ra ngoài.
(Mèo: 0o0, tội nghiệp bác sóc)
Người đi ngang qua bên cạnh nhìn thấy mà hoảng sợ.
Tống Quân nhìn con tùng thử kia cũng sắp ngất đi. Hắn quả thực không nhìn nổi, đưa tay đem con sóc cứu ra từ trong tay Tịch Yên Linh, nói: “Đây là Tần Tùng hả?”
Tịch Yên Linh gật đầu một cái.
Tống Quân thấy có không ít người chú ý tới bọn họ, vì vậy dứt khoát đem con sóc nhét vào trong túi đeo sau lưng, nói: “Trở về rồi hãy nói đi.”
(Mèo: 0o0 x2, tội nghiệp bác sóc x 2)
Trở lại ký túc xá trường học, Tống Quân đem con sóc đặt ở trên bàn sách, dùng ly nước rót cho hắn uống chút nước, lúc này hắn mới thở bình thường trở lại.
Con sóc sau khi tỉnh lại nhìn thấy một hạt thông ở trước mặt, nó đưa móng nhỏ nhặt một hạt, sau đó nó lại phát hiện trước mặt lại có một hạt khác nên tiếp tục nhặt ăn.
Liên tiếp lượm bốn, năm hạt hắn mới phát hiện những quả thông này đều được Tịch Yên Linh đặt ngay ngắn ở trên bàn để đùa giỡn hắn tới nhặt.
Con sóc lập tức đỏ mặt, không chịu động đậy.
Hạ Hoằng Thâm đưa tay gõ mặt bàn một cái.
Con sóc ngẩng đầu lên, thấy là Hạ Hoằng Thâm, lập tức bị sợ đứng ngay ngắn.
“Tần Tùng!” Hạ Hoằng Thâm giọng nói nghiêm túc, “Ngươi từng gặp yêu quái bắt đi Long Tinh.”
Con sóc gật đầu, hắn lại lén nhìn trộm Tịch Yên Linh một cái, (Mèo: Anh chắc chắn là thê nô rồi) để cho tiện nói chuyện, hắn hóa thành hình người ngồi ở một cái ghế trước bàn đọc sách, nói: “Nửa đêm hôm qua tôi nhận được điện thoại của học sinh, tìm một học sinh nội trú đi chơi Internet. Từ quán Internet trở về lúc đấy trời đã trễ lắm rồi, tôi thấy một bóng dáng màu trắng to lớn chạy trốn vào rừng rậm phía đông công viên. Tôi lúc ấy tưởng là mình bị hoa mắt, nhưng bây giờ tôi nhớ tôi lúc đó đúng là có cảm nhận được linh khí của Long sao tiên…”
Tịch Yên Linh nói: “Tại sao không chủ động tìm chúng ta nói?”
Giọng nói của Tần Tùng nhỏ dần, hắn cúi đầu xuống nói: “Buổi sáng hôm nay tôi có giờ dạy…”
Tống Quân thấy Hạ Hoằng Thâm giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Tần Tùng nhỏ giọng hỏi: “Trậm Liêu đại nhân không cảm nhận được linh lực của Long sao tiên sao?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Bị hắn che giấu, không biết hắn rốt cuộc có năng lực gì, dùng cách gì nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]