Edit: Cò Lười
Thấy ánh mắt của cha buồn bã, Sở Kiều nhếch môi, trong lòng đầy hỗn loạn.
"Sợi dây chuyền này, mẹ của con và. . . . . ." Giọng nói Sở Hoành Sanh dừng một chút, nói: "Đây là ông ngoại tặng cho Đóa Đóa làm của hồi môn, đợi đến sau khi Đóa Đóa kết hôn, nhất định phải mang theo nó."
Quyền Gia Nam yêu thích không rời tay ra được sờ sờ sợi dây chuyền, ánh mắt khó hiểu nhìn ông hỏi: "Ông ngoại, cái gì gọi là kết hôn ạ?"
"Kết hôn chính là ngày Đóa Đóa được trang điểm ăn mặc xinh đẹp nhất."Sở Hoành Sanh nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Đóa Đóa, cười giải thích.
Ngày xinh đẹp nhất .
Quyền Gia Nam nhìn không chớp mắt, tiểu cô nương không có kinh nghiệm thật vui mừng: "A, vậy Đóa Đóa muốn kết hôn."
"Ha ha ha. . . . . ."Sở Hoành Sanh ngẩng đầu lên cười, đưa tay ôm lấy Đóa Đóa vào trong ngực.
Sở Kiều mấp máy môi nhìn hai bên tóc mai đã bạc trắng của cha, nơi nào đó trong đáy lòng đang đấu tranh một cách khó khăn. Ba năm nay, mặc dù cha cô một lần cũng không hỏi qua tình trạng gần đây của Sở Nhạc Viện, nhưng ông hay cầm tấm hình chụp chung, một mình ngồi ngẩn người.
Sở Kiều chỉ im lặng thở dài.
Sáng sớm, Sở Kiều đưa con gái về lại nhà lớn, sau đó lái xe trở lại nhà. Cô đón Sở Hoành Sanh ra khỏi nhà, nói là dẫn ông đi đến một nơi.
Sở Hoành Sanh còn tưởng rằng Sở Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2354084/chuong-172-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.