Đang giữa mùa hè, thời tiết nóng bức khó chịu.
Vốn đang mồ hôi nhễ nhại, Sở Nhạc Viện lại cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cả người run rẩy.
Tài xế lái xe đến công viên tưởng niệm, cô trầm mặt đẩy cửa xe, bước chân vội vàng hơn so với bình thường. Ánh mặt trời chói chang trên đầu, cô ưỡn bụng bước lên bậc thang, sau lưng áo ướt đẫm.
Bước hụt một cái, Sở Nhạc Viện thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Theo bản năng, cô ôm lấy bụng để bảo vệ, gian nan đứng vững. Sau lưng dâng lên trận trận mồ hôi lạnh, cô cắn môi, không dám đi nhanh, bước từng bước chậm rãi đi lên bậc thang.
Từng hàng Mộ Bia thẳng tắp đứng thẳng, xung quanh trồng xen kẽ những cây thông Trường Thanh.
Sở Nhạc Viện thở hồng hộc đi tới, quần áo trên người đã bị mồ hôi làm uót nhẹp. Cô từ từ đi tới trước mộ bia, hai tay buông xuôi bên người đột nhiên nắm chặt lại.
Đối diện là bia mộ lớn bằng đá cẩm thạch, lúc đầu khi chọn mộ địa này, cô phải phí rất nhiều tâm sức, chỉ sợ mẹ chịu uất ức.
"Mẹ!"
Sở Nhạc Viện tiến lên một bước, vẻ mặt mờ mịt, "Mẹ lừa con, có đúng không?"
Cô nhẹ giọng họi, miệng nhếch lên nụ cười diễu cợt, "Tại sao mẹ lại gạt con?!"
Người trong hình mỉm cười, Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm vào bức hình, nước mắt bất chợt trào ra. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ rằng mẹ lại làm chuyện như vậy, nhưng hôm nay, chính miệng Giang Văn Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2354057/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.