Editor: Thỏ Đần
Quyền Yến Thác bỏ hành lí xuống, môi mỏng hơi nhếch lên: "Có tốt đến thế không? Không phải chỉ ở viện có một tuần thôi sao?"
"Vậy còn ít à?" Sở Kiều bĩu môi, không vui nói: "Bằng không anh đi ở thử một chút?"
Ý thức được mình nói cái gì, sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, vội vàng ‘phi phi phi’ vả miệng.
Quyền Yến Thác thay xong dép đi trong nhà đi tới, đưa tay nắm lấy bả vai cô, cười nói: "Được rồi, chồng em cũng không tin mấy thứ này."
Sở Kiều cắn môi, giơ tay lên bấu má anh một cái: "Anh giúp em xách hành lí lên đi, em đi tắm."
"Đi đi." Quyền Yến Thác nâng khoé môi, nhìn cô không thể chờ đợi được chạy nhanh lên lầu.
Ở bệnh viện mấy ngày, bởi vì trên tay bó thạch cao, cô còn chưa được tắm một cách thoải mái lần nào.
Điện thoại di động trên bàn uống trà nhỏ reo, Quyền Yến Thác nâng điện thoại di động lên, sau khi thấy người gọi điện tới, ánh mắt trầm xuống: "Chuyện gì?"
Điện thoại là sở cảnh sát gọi tới, có người báo cáo cho anh tất cả đầu đuôi chuyện của Sở Nhạc Viện.
"Hiểu lầm?" Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, trong nháy mắt mím chặt môi mỏng, anh thế mà quên mất Quý Tư Phạm.
Người bên kia điện thoại hình như thật gian nan hỏi anh: "Quyền thiếu, anh nói sự tình này xử lí ra sao?"
Hai chân Quyền Yến Thác gác lên bàn uống trà, con người giống như hắc diệu thạch loé loé. Đáy mắt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353998/chuong-145-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.