Editor: Thỏ Đần
Trong phòng thẩm vấn, Sở Nhạc Viện ngồi trên ghế, ngồi ở cái bàn vuông phía đối diện là một người cảnh sát mặc đồng phục liên tục hỏi cô. Vấn đề được lặp đi lặp lại, theo sát không buông.
"Tôi thật sự không biết cái gì cả." Đôi mắt Sở Nhạc Viện đỏ bừng, liên tục chịu đựng hai buổi tối, suy nghĩ của cô đã hỗn hỗn độn độn, hiển nhiên là không chống đỡ nổi.
Ngồi trên chiếc ghế nhỏ hẹp, thân thể không có điểm tựa, cô cúi gằm đầu, đôi mắt đã sớm mệt mỏi không mở ra nổi, gật đầu như gà con mổ thóc.
Rầm ——
Người cảnh sát khép cặp tài liệu lại, đập chiếc bút kí tên lên bàn, lạnh lùng nói: "Thành thật khai báo!"
Sở Nhạc Viện sợ hết hồn, đỏ mắt ngẩng đầu lên, cuồng loạn kêu lên: "Không biết! Không biết! Tôi không biết!"
Cửa phòng thẩm vấn lại một lần nữa bị mở ra, Sở Nhạc Viện đã như chim sợ cành cong. Cô sợ hãi nhìn người đang đi tới, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, trên mặt không có một chút huyết sắc.
"Sở Nhạc Viện, luật sư của cô đến."
Nghe vậy, Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy có một người đi theo phía sau cảnh sát, toàn thân mặc tây trang thẳng thớm, xách một cặp công văn màu đen trong tay.
Cô khó nén vui sướng, vội vàng hỏi: "Là ba thuê anh tới sao? Ba tôi đã nói gì?"
"Quý phu nhân." Luật sư tiến lên một bước, kéo ra cái ghế dựa đối diện cô ngồi xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353997/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.