Bỗng chốc, trước mắt thoáng qua một hình bóng, Quyền Yến Thác theo bản năng đưa tay ra đón người đang nhào tới, ôm thật chặt trong ngực.
Cả người Sở Kiều nhào vào trong lòng anh, trong ánh mặt kinh ngạc của anh, đôi mắt cô chan chứa lệ nóng, chậm rãi thì thầm, "Quyền Yến Thác, em rất nhớ anh......"
Cô ấy nói: Quyền Yến Thác, em rất nhớ anh.
Đôi mắt đen của người đàn ông lóe sáng, dường như vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc, hỏi cô một cách vô thức: "Em vừa nói cái gì? Nhắc lại cho anh nghe xem nào?"
Đôi môi Sở Kiều khẽ mở, ngẩng đầu nhìn anh, nói từng chữ: "Em nói, Em rất nhớ anh!"
Đầu quả tim giống như bị cái gì lướt qua, ngứa ngứa một chút. Tâm tình chất chứa trong lòng từng chút một dậy sóng, bành trướng từ từ.
Quyền Yến Thác hít sâu một hơi, hai tay đang đặt trên vai cô có chút run rẩy, anh ức chế nội tâm kích động, giơ tay nâng cằm cô lên, mơ hồ mở miệng.
"Lặp lại lần nữa?"
"Em rất nhớ anh"
"Lặp lại lần nữa?!"
"Em, nhớ, anh!"
Sở Kiều nói từng chữ từng chữ cho anh nghe, thấy hai mắt anh mở to, dáng vẻ khó có thể tin được, trong lòng cảm giác không biết phải làm sao.
Chẳng lẽ trước kia cô rất hung dữ hay sao?
Chính là cô quá mức lạnh nhạt, cho nên anh mới có phản ứng như thế này.
Sở Kiều thở dài, đưa tay ôm lấy anh, tựa mặt vào ngực anh, nhếch môi cười nói: "Quyền Yến Thác, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353899/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.