Editor: Hepc
Không đường để chạy.
Sở Kiều nghe được bốn chữ này, lòng hồi hộp đã hạ xuống, có cảm giác hốt hoảng khi bị người ta nhìn thấu.
Cô quay đầu đi, muốn né tránh nụ hôn rơi xuống. Nhưng bàn tay rộng mở của người đàn ông chụp xuống, giữ chặt cổ cô, không tha sự kháng cự của cô.
Môi người đàn ông hơi lạnh rơi vào khóe môi của cô, hơi thở nóng áp đảo tấn công. Thật sự Sở Kiều không đường để chạy, sau lưng chống đỡ trên cánh cửa, cô có thể chạy đi nơi nào?
"Ưmh ——"
Sở Kiều cau mày kêu đau một tiếng, bởi vì trên môi bị anh gặm cắn mà đau. Cái loại tức giận lạnh lùng quyến rũ quen thuộc đó làm cô trầm luân, thật may là cô còn có một tia lý trí, miễn cưỡng giơ tay lên nặng nề bấm vào bả vai anh một cái, mơ hồ không rõ thì thầm: "Cửa, cửa......"
Quyền Yến Thác đưa tay ôm hông của cô, xoay người mang cô vào nhà, đồng thời giơ chân lên, nhẹ nhàng đá một cái, liền đóng cửa lớn lại.
Khóa cửa rơi xuống, theo sát là Sở Kiều bị anh chống đỡ trên mặt tường, một hồi thấm lạnh kích thích khiến bả vai cô rụt một cái, theo bản năng sẽ phải đưa tay đẩy anh.
Lòng bàn tay vừa vặn rơi xuống vị trí trước ngực anh. Bắp thịt kiên cố, nhịp tim có lực. Cơ ngực người đàn ông cứng ngắc, nóng bỏng như sắt, Sở Kiều sợ rút tay về, khẩn trương không muốn biết để ở nơi đâu.
Dây dưa trên môi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353895/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.