Ngồi ở trên giường bệnh, nghe bác sỹ bô bô giải thích, đầu Sở Kiều dần dần hạ thấp xuống, chôn ở trước ngực không muốn ngẩng lên.
Xấu hổ!
Quá xấu hổ!
Không biết đã trải qua bao lâu, xung quanh an tĩnh lại. Đập vào mắt là một đôi giày da màu đen bóng loáng, Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt, nghe thấy anh mở miệng, "Nhìn anh bị mất mặt em rất vui sao?"
Anh bị mất mặt?
Sở Kiều cau mày, trầm giọng phản bác, "Là chính anh làm cho bản thân bị mất mặt!"
Nhắc tới cái này, trong lòng cô càng tức giận hơn, người đàn ông này vốn chưa cho cô cơ hội nói chuyện, không bị mất mặt mới lạ!
Quyền Yến Thác cũng không cách nào truy cứu, bất đắc dĩ nhếch môi, gương mặt anh tuấn có vẻ khó coi.
Lúc ấy thấy máu trên quần cô, anh như lâm vào trong mộng. Đoạn đường này đưa cô đi tới bệnh viện, trong đầu anh thoáng qua rất nhiều ý niệm, thậm chí hai cánh tay đang ôm cô cũng phát run.
"Em muốn về nhà." Sở Kiều bĩu môi, không muốn ở lại bệnh viện.
Bác sĩ mới vừa nói qua cô không cần nằm viện, Quyền Yến Thác cũng không còn kiên trì, làm xong thủ tục liền đưa cô đi.
Lái xe về đến nhà, Sở Kiều ôm bụng, đi lên lầu, lại cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, còn chưa nói ra tiếng, người đàn ông bên cạnh đã ôm eo cô, cất bước lên lầu.
"Anh đang làm gì đấy?" Sở Kiều giùng giằng thân thể, gấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353888/chuong-113-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.