Một lúc sau, Sở Kiều lái xe trở lại ngôi nhà cũ trên đường Hoài Tây, đây là nơi cô đã sống khi còn nhỏ.
Cánh cửa loang lổ, sân vườn hoang vu.
Trước kia, mỗi lần Sở Kiều đến đây, đều không có đủ dũng khí đẩy cửa bước vào. Bởi vì nơi này, chứa đựng quãng tuổi thơ mà cô không muốn nhớ lại.
Kẽo kẹt ——
Đẩy ra cánh cửa sắt nặng nề, Sở Kiều nhấc chân đi vào.
Lá khô dưới chân bị dẫm lên kêu xào xạc, cô bước lên bậc thang, mở ra cửa chính, rốt cuộc bước vào nơi này một lần nữa.
Trong nhà cái gì cũng vẫn còn, chỉ là phía trên đều phủ một lớp vải trắng. Ban đầu sau khi mẹ qua đời, bọn họ liền rời khỏi nơi này, từ đó về sau, không có ai trở lại.
Hơn hai mươi năm không người ở, trong phòng khó tránh khỏi có mùi vị ẩm mốc.
Sở Kiều xách theo túi trong tay, đi từng bước một lên cầu thang, men theo trí nhớ của cô, hướng về phía phòng ngủ của mẹ.
Cửa phòng ngủ màu trắng hơi ố vàng. Bàn tay Sở Kiều đặt lên tay nắm cửa, khẽ dùng sức, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Thảm nhung làm thủ công màu sắc rực rỡ là món đồ mẹ thích nhất. Khi còn bé, Sở Kiều thường ngồi dưới đất, lăn qua lăn lại bên cạnh mẹ, lúc mệt mỏi, thân thể nhỏ bé cuộn tròn lại, rúc vào trong ngực mẹ mà ngủ.
Cô đi tới bên cửa sổ, mơ hồ còn nhớ. Chỗ ngồi gần cửa sổ này là nơi mẹ thích nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353880/chuong-109-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.