Mặt đối mặt, chỉ cách nhau một cánh tay.
Hạ Yên Nhiên khoanh tay trước ngực, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp, "Cần phải ngạc nhiên đến như vậy sao?"
Ngạc nhiên ư?
Con ngươi đen nhánh của Sở Kiều chợt lóe, có phải là kinh ngạc hay không, thật tức cười, một câu cô cũng không nói ra được.
Nụ cười như ẩn như hiện rơi vào trong mắt Sở Kiều mang theo tràn đầy khiêu khích. Ngón tay cô giật giật, lúc này mới phát hiện ngay cả nắm tay lại cũng không có sức.
Vào lúc này cô nên nói cái gì?
Sở Kiều đờ đẫn suy nghĩ, bình tĩnh trở lại, nặn ra một câu khàn khàn, "Tại sao cô lại ở đây?"
Nói xong, Sở Kiều mới phát hiện mình lại thốt ra lời nói buồn cười đến như vậy.
Làm sao có thể?
Hạ Yên Nhiên cười cười, giơ tay lên vuốt lấy mái tóc dài, dịu dàng nói: "Sở Kiều, cô cần tôi nói rõ ràng sao?"
Sở Kiều nhếch môi, khuôn mặt cứng ngắc không nặn ra được nửa điểm tươi cười. Cô cũng đã từng đi bắt gian tại trận, loại chuyện như vậy không phải là sở trường của cô hay sao? Cô coi như là đã có kinh nghiệm đi, làm sao loại chuyện này lại có thể rơi trúng đầu cô đây?
Sở Kiều nhìn chằm chằm người trước mặt, suy nghĩ trong hoàn cảnh này cô nên làm gì?
Trước kia lúc đi bắt kẻ thông dâm, cô căn bản sẽ không để cho đối phương kịp mở miệng xin xỏ đã vung nắm đấm lên rồi.
Nhưng trong lúc này, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353878/chuong-109-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.