Editor&Beta: Thư
"Dì Trương!" Trong giây lát Sở Kiều giữ chặt cổ tay bà, ánh mắt lạnh xuống tới, "Dì nói vậy là có ý gì?"
Ánh mắt của cô có phần đáng sợ, dì Trương mím môi, ý thức được tự mình nói sai rồi. Nhưng Sở Kiều nhất quyết không tha, bà cũng hiểu được chuyện này mọi người đều biết, giờ có nói ra thì cũng không phải bà châm ngòi.
"Khi đó con còn nhỏ, khẳng định không nhớ được mọi chuyện." Dì Trương kéo cô đến một nơi yên tĩnh, nhỏ giọng nói: "Lúc ấy chuyện của mẹ con nháo ghê gớm lắm, hàng xóm láng giềng như chính ta cũng đều không rõ, một người đang êm đẹp như thế sao lại có thể tự sát chứ?"
"Tự sát?!"
Mắt hạnh của Sở Kiều trừng trừng, cả người cứng tại chỗ.
"Đúng vậy đó," Dì Trương mím môi, ra vẻ thở dài, "Khiến bà ngoại con thương tâm muốn chết, nếu không có con thì phỏng chừng bà ấy cũng đi theo mẹ con về nơi chín suối luôn rồi! Nghe nói lúc ấy có rất nhiều cảnh sát đến đây đó!"
Khi đó Sở Kiều chỉ có hai tuổi, trên cơ bản không nhớ được cái gì. Bất quá trong đầu cô cảnh tượng ấy vẫn luôn hiện lên rõ ràng là có bệnh viện, có bác sĩ y tá mặc áo trắng ra ra vào vào, sau cùng nói cho người nhà, người bệnh đã không thể cứu được nữa rồi.
Mẹ tự sát?
Sở Kiều không dám tưởng tượng, về sau cô từng truy vấn bà ngoại, bà ngoại lại nói cho cô biết là mẹ sinh bệnh, cho nên mới rời bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353787/chuong-92-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.