Diệp Sâm nhìn cô gái trước mặt bắt mình thay quần áo. Hắn sống nửa đời người rồi, lần đầu tiên gặp phải người cường thế như vậy, còn là con gái…
Diệp Sâm dựa người vào cái cây đằng sau, cười ngả ngớn, “Bé con, em không cảm thấy để một người đàn ông như anh thay đồ ở vùng hoang vu dã ngoại này là rất nguy hiểm với em sao?”
Thời Sênh liếc nhìn hắn, “Tôi muốn gϊếŧ anh cũng rất dễ dàng, đừng có cmn nói lời vô nghĩa nữa, thay!”
“Hay là, em giúp anh thay đi?” Diệp Sâm chớp mắt nhìn Thời Sênh.
“Tôi giúp anh đổi một cánh tay khác, muốn không?” Thời Sênh cười lạnh.
Diệp Sâm: “…” Dữ quá!
Diệp Sâm nhìn kiếm trên tay cô, duỗi tay nhặt áo sơ mi màu trắng trên đất lên, chất liệu vải rất thoải mái, còn hơn cả những loại vải hắn từng biết trước đây.
“Bé con, em muốn nhìn anh cởϊ áσ thật đấy à?” Diệp Sâm thấy Thời Sênh không có ý định xoay người thì tiện miệng hỏi một câu.
Thời Sênh khoanh tay trước ngực, “Tôi còn muốn nhìn anh cởi cả quần. Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Biểu tình trên mặt Diệp Sâm hơi đờ ra, “Nếu Phó tư lệnh Cốc biết em thế này…”
Lời nói tới bên miệng lại bị Diệp Sâm nuốt vào. Hắn chống tay vào thân cây, đi tới phía sau, có một số người đặc thù, người không chịu ta thì ta chịu người là được.
Diệp Sâm thay đồ xong rồi, áo sơ mi dài tay nên hắn đành phải xắn lên vì trời quá nóng, quần cũng xắn lên ngang gối, quá nóng! Một bộ quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/507012/chuong-1269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.