Thời Sênh nhếch môi cười, nụ cười đó hoàn toàn không thân thiện, thậm chí có chút chế nhạo và xấu xa.
Liên Trầm nhìn chằm chằm vào cô.
Tốc độ lật mặt của cô quá nhanh, hắn không hiểu rốt cuộc cô đang nghĩ gì.
Thời Sênh u ám nói: “Liên Thừa tướng, nói chung, là vì ngươi sơ xuất, khiến ta gặp phải tai bay vạ gió, điểm này không sai chứ?”
“… Vâng.”
“Thừa nhận là được rồi.” Thời Sênh đứng lên, đi mấy bước tới trước mặt Liên Trầm, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Để bồi thường, Liên Thừa tướng lấy ta được không?”
Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng.
Tiếng mưa tí tách bên ngoài, dường như đều bị ngăn cách, cả không gian, chỉ còn lại tiếng thở dài nhẹ của hai người.
Hắn nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt cô.
Không như kiểu chơi đùa cợt nhả trước đây, mà là một loại tình cảm cực kỳ nghiêm túc.
Loại tình cảm đó, khiến hắn có cảm giác kích động như muốn tước vũ khí đầu hàng.
Nhưng hắn không thể.
“Điện hạ…” Người Liên Trầm lùi về sau, nhưng phía sau có bàn sách, hắn không thể lùi, chỉ có thể cứng đờ người lại, “Vi thần không có phúc hưởng.”
Mặt Thời Sênh đầy vẻ ngang ngược, “Ta nói ngươi có là có.”
Liên Trầm đột nhiên ngẩng đầu, “Vì sao điện hạ muốn vi thần lấy người?”
“Đâu có vì sao, thích ngươi thôi.”
“Gương mặt này của vi thần sao?”
Tiếng xấu của hắn bên ngoài, người muốn hắn chết, còn nhiều hơn người muốn hắn sống.
Còn những người muốn gả cho mình, xưa nay đều chỉ vì thích dung mạo của hắn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506712/chuong-969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.