Thời Sênh không mở lời bảo nàng ta đứng lên, Nhan Cẩm Tú cũng không dám đứng lên, chỉ có thể giữ nguyên tư thế đó.
Tiếng huyên náo trong phòng lớn, lúc này hình như bị ngăn cách, cả hành lang tĩnh lặng không tiếng động, một luồng khí kỳ dị lặng lẽ lưu chuyển.
Tim Nhan Cẩm Tú đập càng ngày càng nhanh.
Nàng ta cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, lại vô tình chạm mắt với cô.
Sự bình tĩnh của Nhan Cẩm Tú là giả bộ làm ra, trong mắt nàng ta có rất nhiều cảm xúc dao động. Nhưng người đối diện thì khác, ánh mắt cô ấy nhìn mình, giống như nhìn một vật chết.
Trong mắt cô ấy, nàng căn bản không phải cái gì cả.
Không phải miệt thị và coi thường, căn bản trong mắt cô ấy không có mình.
Nhan Cẩm Tú hít sâu một hơi, “Trưởng công chúa điện hạ?”
Nàng ấy không nói chuyện, là ý gì đây?
Ngay khi Nhan Cẩm Tú đang nghi hoặc, cánh cửa phòng riêng bên cạnh nàng ta đột nhiên bị ai đó kéo ra, bên trong xuất hiện một nam nhân ăn mặc như thị vệ. Thị vệ nhìn thấy Nhan Cẩm Tú bên ngoài, có chút ngạc nhiên kêu lên một tiếng, “Nhan tiểu thư?”
Nhan Cẩm Tú hơi hơi ngẩng đầu, lễ phép gật gật đầu, sau đó lại cúi đầu.
Thị vệ nhìn bộ dạng này của Nhan Cẩm Tú, nhìn về phía Thời Sênh, tròng mắt hơi co lại, vội vã hành lễ, “Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ.”
Sau lưng thị vệ, có bóng sáng lay động, Đoan Mộc Khởi chậm rãi từ bên trong đi ra, trên gương mặt anh tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506694/chuong-951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.