Đèn đã tắt lần lượt sáng lên.
Toàn bộ hành lang trống rỗng, không hề có gì, giống như vừa rồi là do bản thân cô bị ảo giác vậy.
Thời Sênh thu thiết kiếm lại, sờ tay lên mặt.
Vừa rồi cô hoàn toàn không cảm giác sai, chính là tên não tàn Phượng Từ kia.
Lại lén lút đi theo sau cô lâu như thế?
Mẹ kiếp, đồ bại não!
Tê tê tê…
Đèn trên đầu lại bắt đầu chớp lóe, ánh sáng mỏng manh trên hành lang lúc sáng lúc tối, có vẻ âm trầm một cách kỳ quái.
Cuối cùng “bộp” một tiếng rồi toàn bộ không gian lại tối om.
Dưới lầu hình như có tiếng hét chói tai, thanh âm xuyên thấu qua các tầng lầu làm cho da đầu những người nghe thấy cũng phải run lên.
Toàn bộ khách sạn đều lâm vào khủng hoảng.
Ma bị chọc giận nên đi hại người khắp nơi, tất cả mọi người bị tập trung lại đại sảnh, đám cảnh sát gọi điện ra bên ngoài cầu cứu như điên.
Lúc đầu còn gọi được, chỉ là không nghe rõ nói gì, nhưng sau đó thì tín hiệu cũng mất luôn.
“Cô Quý, cô Quý có ở đây không?” Cảnh sát hét lên.
Nhưng trong đám người đang ầm ĩ không có ai đáp lại anh ta.
“Tôi đi lên tìm cô ấy.” Một người cảnh sát khác cắn răng nói một câu, lúc trước Lý Hạ đã gọi điện dặn dò, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể tìm Quý Lưu Huỳnh, cho dù cầu xin cũng phải cầu xin để cô ấy ra tay.
Tuy rằng không rõ lắm tại sao phải như thế, nhưng trong tình huống hiện tại, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506668/chuong-925.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.