Thời Sênh lật giở mấy bản vẽ của Tiểu Vũ, cả một tập giấy gần như đều đã vẽ kín.
Trên đó còn viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, đánh dấu địa điểm và thời gian của sự việc.
Lật đến trang sau, Thời Sênh liền nhìn thấy một bức hình người cực kỳ trừu tượng, có lẽ là đàn ông, toàn thân tối đen như mực, bốn phía cũng đen sì sì.
Địa điểm của bức vẽ này là khách sạn, ngay trước cửa phòng cô.
Thời Sênh nhìn chằm chằm bức tranh đó nửa ngày.
Cũng có thể miễn cưỡng nhận ra thứ này là người.
Mấy trang sau cũng vẽ y như thế, nhưng thời gian khác.
Thời Sênh khép lại tập giấy vẽ, đứng dậy đi lên lầu.
“Cô Quý, tốt nhất cô không nên rời khỏi đại sảnh.” Có người cảnh sát nhận ra cô nên nhắc một câu.
Khách sạn đã thông báo rằng báo động là do có người gây ra, nói không chừng trong này còn trà trộn kẻ xấu.
“Biết rồi.” Thời Sênh đáp ngoài miệng như thế nhưng không hề dừng bước chân mà tiếp tục đi lên lầu.
Trở lại tầng lầu mình ở, Khúc Diệu đứng ngoài cửa phòng cô, bay qua bay lại có vẻ gấp gáp.
Thời Sênh bước ra, cô ta lập tức bay vèo tới, “Lệ Thừa Vân tới đây, làm sao bây giờ, tôi cảm nhận được anh ta.”
“Cô sợ hắn thế à?” Thời Sênh nhíu mày.
Sắc mặt Khúc Diệu hơi biến đổi.
“Còn lâu tôi mới sợ anh ta, tôi chỉ…” Khúc Diệu hét lên một tiếng như một con gà mái xù lông, “Tôi chỉ không muốn gặp anh ta, ai biết được anh ta muốn lợi dụng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506667/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.