Thời Sênh phi thân lên, Phượng Khuynh Khuynh cũng bay lên không, cùng Thời Sênh đứng trên không trung, từ xa nhìn lại.
“Phượng Chi Âm, ngày chết của ngươi tới rồi!”
Thời Sênh nở một nụ cười quỷ dị, không nói một lời liền vung kiếm.
Trời đất đột nhiên biến sắc, trời đang sáng bỗng nhiên sầm xuống, bầu trời vừa rồi còn quang đãng, trong khoảnh khắc đã giăng đầy mây đen.
Phượng Khuynh Khuynh không biết Thời Sênh định làm gì, hắc kiếm trên tay ả không có nửa phần động tĩnh.
“Đùng đùng đoàng…”
Sấm sét cuồn cuộn như thể thiên quân vạn mã kéo tới, mặt đất cũng run rẩy.
Từng tia sét thô màu tím xẹt qua xẹt lại giữa những đám mây đen.
Đúng lúc Phượng Khuynh Khuynh còn đang nhìn lên bầu trời, một tia sét không hề có dấu hiệu báo trước lập tức đánh xuống chỗ ả ta.
Tốc độ của sét nhanh hơn trong tưởng tượng của ả rất nhiều, rõ ràng nhìn còn ở chân trời mà trong nháy mắt đã tới trước mặt.
Ả ta không có thời gian tránh né, chỉ có thể dùng hắc kiếm cứng đối cứng.
Lôi điện đánh lên thân kiếm, thân kiếm dùng khí đen ngưng tụ bị đánh thủng một lỗ, tuy rằng nhanh chóng khép lại nhưng rõ ràng đã yếu hơn rất nhiều.
Lôi điện cũng không chỉ đánh Phượng Khuynh Khuynh, vẫn công kích xuống cả những nơi khác, chẳng qua chúng bị thiết kiếm hấp thu hết nên không đánh xuống người Thời Sênh được.
Khí đen trên tay Phượng Khuynh Khuynh càng ngày càng yếu ớt, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào, đột nhiên ả ta bất chấp sống chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506574/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.