Tay Ngân Vi ôm Thời Sênh rất chặt, lực đạo như muốn nhét cô vào người mình vậy.
Đội Thần Vệ ở bên ngoài lặng lẽ rút đi, không dám tiến lên quấy rầy.
“Lần sau không được làm chuyện này nữa.” Giọng của Ngân Vi hơi ra lệnh.
Thời Sênh có thể cảm nhận được sự run rẩy truyền ra trên người hắn như một người vừa trải qua nỗi sợ hãi cực kỳ lớn vậy.
“Ta không yếu ớt như chàng nghĩ đâu…” Thời Sênh thở dài, nếu không phải cố kị thân thể của hắn, cô đã gϊếŧ chết thứ đồ chơi bên ngoài kia rồi.
Đối phó với loại hàng này, người khác không có cách nào, nhưng cô có.
“Ta biết.” Hắn biết cô rất lợi hại.
Nhưng cô lợi hại cũng chẳng liên quan gì tới việc hắn lo lắng cô.
“Ta không muốn thấy nàng bị thương.” Ngân Vi hôn trán Thời Sênh, theo mũi thẳng xuống dưới, ngậm lấy cánh môi cô, trằn trọc lướt qua.
Đến khi Thời Sênh tỉnh dậy trên giường ở một gian phòng khác thì cô mới phản ứng lại là mình lại bị lừa rồi.
Đã đi ra ngoài đâu?
Tên não tàn này lại còn học được mỹ nam kế nữa!
Không được!
Thời Sênh đẩy Ngân Vi ra, chuẩn bị nhảy xuống giường. Ngân Vi lại vươn tay ôm cô kéo lại, chân dài còn gác lên đè chặt cô xuống.
Hắn vùi mặt trong hõm cổ cô, thanh âm khàn khàn, “Nàng muốn đi đâu?”
“Ta… Ta đi gϊếŧ người để bình tĩnh lại, chàng buông ra trước đi đã.”
“Nàng muốn rời khỏi ta?”
“Không.”
“Nàng rõ ràng muốn.”
“Ta không hề.”
Ngân Vi im lặng, Thời Sênh đợi một lát cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506560/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.