Ngân Vi nhìn cô gái ở phía đối diện.
Hắn không muốn mang nàng tới đây, nhưng cuối cùng vẫn đưa nàng vào.
“Đại nhân, ngài về rồi sao?” Ngoài cửa đột nhiên có tiếng vang lên, sau đó có người đẩy cửa phòng ra.
Thiếu niên bước từ ngoài vào, vừa thấy Thời Sênh thì hắn ngẩn ra, sau đó hơi hơi cúi người, “Phượng tam tiểu thư.”
Không phải đại nhân nói sẽ không cho Phượng tam tiểu thư tới đây sao? Sao giờ Phượng tam tiểu thư lại ở đây?
“Chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ.” Ngân Vi phân phó thiếu niên, “Khởi động trận pháp, cho người trông coi nàng ấy, không để nàng ra khỏi phủ Quốc sư.”
Thời Sênh trừng mắt: “Chàng thật sự không cho ta ra ngoài?”
“Không cho.”
“Nhưng…”
“Ta khó chịu.” Sắc mặt Ngân Vi trắng bệch, “Ta rất khó chịu.”
Thời Sênh: “…”
Thiếu niên: “…”
Tiết tháo của ngài đâu, đại nhân?
Thiếu niên cảm thấy nên nhanh chóng rời khỏi đây, vì thế hắn chạy biến khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.
Tay Ngân Vi giữ chặt Thời Sênh, “Không nhìn thấy nàng, ta sẽ rất khó chịu, đừng đi được không?”
Thời Sênh trầm mặc một lát, “Không đi cũng được, chàng cho ta ngủ.”
Ngân Vi hơi nhíu mày: “Không ngủ có được không?”
“Vậy ta đi.” Thời Sênh đứng dậy tỏ ý phải rời khỏi.
Bàn tay Ngân Vi trong tay áo hơi siết lại: “Được.”
…
Ngày hôm sau, lúc Thời Sênh dậy thì Ngân Vi đã đi đâu mất. Cô xuống giường, mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài tìm người.
Tới cửa, mở ra, cả người đều sững sờ.
Hoàn toàn không kéo ra được.
Thời Sênh linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506559/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.