Trầm Du Nhất không thể nào không gặp lại Ôn Hành được.
Trước đây, hắn tìm đủ loại lí do để khiến Trầm Du Nhất tới gặp mình, hiện giờ hắn cũng không phải là không thể tiếp tục kiếm cớ nữa.
Suy nghĩ một chút, Ôn Hành gửi một tin nhắn cho Trầm Du Nhất.
Trầm Du Nhất vừa mới làm xong một đề mục công việc, đang duỗi tay vươn vai thì điện thoại rung lên.
Là Ôn Hành, cậu liếc mắt là thấy, nhưng để tới tận giờ nghỉ trưa mới mở ra đọc.
Tin nhắn rất ngắn gọn, là giọng mà Ôn Hành vẫn thường hay dùng để nói chuyện
"Đồ của em vẫn còn ở chỗ anh, gọi lại cho anh."
Trầm Du Nhất đọc xong, khóa màn hình điện thoại, chưa nhắn lại ngay.
Không phải là cậu muốn ngó lơ, chỉ là sợ lại nghe thấy giọng nói giống như đêm hôm qua của Ôn Hành.
Cậu cảm thấy bản thân biết rất rõ vì sao hắn lại gọi điện thoại cho mình như thế.
Có thể là vì nghi thức dừng xe sau chia tay chỉ kéo dài ba mươi phút đồng hồ của Ôn Hành vẫn chưa diệt được tận gốc thói quen có cậu ở bên cạnh, hoặc có thể là vì cậu là người nói lời chia tay trước nên Ôn Hành nổi giận.
Hoặc có thể là đơn giản hơn thế, chỉ đơn giản là Ôn Hành không hề hiểu ý mà Trầm Du Nhất muốn nói. Ví dụ như mấy năm về trước, Ôn Hành rất thích bảo rằng Trầm Du Nhất là người "dễ nói chuyện", có lẽ thật ra hắn chưa bao giờ hiểu cậu nói gì.
Dù là cái nào thì Trầm Du Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hanh-yeu-duong/238278/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.