Trầm Du Nhất không thẳng ra là "Anh và em không hợp nhau", vì cậu không muốn làm nũng, cũng không có ý muốn trách móc gì Ôn Hành. Chẳng qua là Ôn hành cần một người yêu trưởng thành chín chắn hơn, mà cậu lại vừa hay không phải là kiểu người như thế.
Cậu cũng không nói thẳng ra là muốn chia tay, chỉ nói là không muốn yêu nữa, mong rằng Ôn Hành hiểu được rằng đồng hồ điện thoại của học sinh tiểu học sẽ không tồn tại mãi mãi.
Nhưng Ôn Hành nhìn cậu khóc đến đỏ cả hai mắt, sau một thời gian rất lâu, cuối cùng chỉ bảo, em đừng khóc.
Trầm Du Nhất, em đừng khóc.
Để anh đưa em về.
- --
Ôn Hành không nổi giận, không cau mày, cũng không đáp lại lời khẳng định hai người họ không tương xứng của Trầm Du Nhất. Hắn chỉ bình tĩnh đưa Trầm Du Nhất tới tận dưới lầu tòa chung cư, mở khóa cửa xe, im lặng nhìn cậu xuống xe rồi đi vào trong tòa nhà.
Xe Ôn Hành dừng lại dưới một tán cây sung xanh biếc.
Hắn lấy từ trong hộp để đồ trong xe ra một chiếc bật lửa và một bao thuốc lá, ngồi dựa lưng vào ghế da hút hết nửa bao thuốc.
Trong xe có thể lờ mờ thấy khói xám quấn quanh.
Ôn Hành ho khụ khụ mấy tiếng, quẳng cái bật lửa qua một bên.
Hắn chẳng biết rằng bản thân đợi dưới lầu bao lâu, Trầm Du Nhất cũng đứng bên cửa sổ nhìn hắn bấy lâu. Vào giây phút xe nổ máy chạy đi, nước mắt Trầm Du Nhất lại không ngăn được mà chảy dài.
Có lẽ Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hanh-yeu-duong/238277/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.