Tôi thẩn thờ nhìn những cánh hoa khẻ rung rinh theo làn gió. Sáng nay, không khí yên tĩnh quá, Mạnh Kha đi công tác, con trai về chơi nhà nội, bà nội thì đi chơi với mấy bà bạn già rồi, ba thì đang vi vu với vợ. ( với sự trợ giúp của tôi, ba đã chính thức cưới cô Lan về nhà). Nỗi nhớ bỗng dưng trào dâng khiến tôi xốn xang trong lòng. Từ lúc gặp Lạc Lạc đến giờ, hình bóng ấy cứ chập chờn trong tôi. Tôi nhớ biết bao những kỷ niệm hồn nhiên, vô tư bên cạnh Lạc Lạc, một thuở cứ ngỡ rằng mãi mãi không thể rời nhau. Vậy mà tôi đã rời xa người ấy năm năm rồi đó, bỏ mặt người để vui hưởng hạnh phúc của riêng mình. Cay đắng, phũ phàng, đó chính là hai từ chính xác để dùng cho tôi. Tôi bỗng thấy buồn bã trong lòng quá, phải làm gì đây? Hết đứng rồi lại ngồi, rồi đi qua đi lại trong căn nhà vắng lặng, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng: đi mua sắm. Nghĩ vậy, tôi vào phòng chuẩn bị một chút. Tôi chải lại mái tóc dài, lâu lắm rồi tôi không xõa tóc. Nhiều lúc tôi nghĩ mình đã quá già cỗi vì cứ búi tóc cao. Tôi chọn chiếc váy màu trắng bằng voan mỏng dài trên gối, một đôi giày búp bê trắng. Đây chính là hình ảnh của tôi ngày xưa, tôi bỗng thấy tâm hồn nhẹ nhõm, hôm nay tạm bỏ qua lo lắng, phiền muộn để thoải mái với mình một chút. Tôi chọn một siêu thị cách nhà không xa để đến. Buổi sáng, siêu thị đông đúc, người qua lại tấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-gia/3572469/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.