Editor: Nguyễn Nguyễn
“Thừa Nghị, em cầu xin anh, anh đừng vứt bỏ em… Em không có gì cả, chỉ có mỗi anh, em chỉ có mỗi anh!”
Kiều Vũ Vi ôm chặt eo Hàn Thừa Nghị, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, không chịu buông tay.
Nghĩ lại thật đáng thương, tuổi còn trẻ đã bị bệnh này, trong nhà lại xảy ra chuyện. Xuất phát từ đạo nghĩa cùng trách nhiệm, Hàn Thừa Nghị không thể đẩy Kiều Vũ Vi ra.
Anh duỗi tay nhẹ vỗ về đầu Kiều Vũ Vi, trấn an: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Thừa Nghị, em bị bệnh gì?” Kiều Vũ Vi ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị.
Ban đầu Kiều Vũ Vi cho rằng mình chỉ bị tai nạn xe cộ, nhưng ở bệnh viện ở lâu như vậy, tuy rằng bác sĩ y tá đều giữ kín như bưng, nói năng thận trọng, nhưng Kiều Vũ Vi mơ hồ cảm thấy, dường như mình không đơn giản chỉ bị tai nạn xe cộ, thấy tư thế bác sĩ kiểm tra mỗi ngày, giống như Kiều Vũ Vi bị bệnh gì rất nặng.
Hàn Thừa Nghị không muốn giấu Kiều Vũ Vi, về sau trị liệu còn cần Kiều Vũ Vi phối hợp, giấu cũng không giấu được, không bằng nhân cơ hội này nói cho Kiều Vũ Vi.
Chần chừ mãi, Hàn Thừa Nghị mới nói bệnh tình cho Kiều Vũ Vi biết.
Kiều Vũ Vi vừa nghe, cả người như chui vào hầm băng, mắt choáng váng… Bệnh gan bẩm sinh? Di truyền trong gia tộc? Sao có thể? Chẳng lẽ không phải tính sai rồi sao? Sao mình có thể bị loại bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh/2117986/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.