Editor: Nguyễn
Kiều Vạn Đông đẩy gọng kính, tiếp tục nói: “Đồ vật trong nhà này, ba không đứng tên dì con, trong lòng dì con sẽ không yên tâm, muốn lấy một ít, ba có thể hiểu.”
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, ngẫm lại két sắt kia…… Đột nhiên không biết nói cái gì cho tốt, cô không hiểu ba cô.
Năm đó phản bội mẹ là ba, đưa mẹ con Khang Tuệ Trân trở về là ba, một khi đã như vậy, vì sao lại phải đối xử với mẹ con Khang Tuệ Trân như vậy? Sau khi tổn thương người khác, bọn họ không phải người một nhà sống vui vẻ, hạnh phúc, vui sướng sao?
Kiều Vạn Đông không vui như vậy, còn làm cho cha con bọn họ hôm nay rơi vào cục diện xấu hổ như vậy!
Kiều Vạn Đông gượng cười nói, “Tuyết Vi, ba biết, con vẫn chưa thật sự tha thứ cho ba. Ba phạm sai lầm, sẽ thừa nhận. Nhưng con bỏ ba ba mấy năm nay, ba thật sự chưa từng có một ngày lành. Ba mỗi buổi tối đều nghĩ đến con, đến mẹ con……”
Nói xong, ông tháo kính mắt, bưng kín hốc mắt.
Nhạc Tuyết Vi cúi đầu không đành lòng nhìn ông, cũng không nói lời nào. Khúc mắc này, mười mấy năm qua, không phải nói cởi bỏ là có thể cởi bỏ.
“Mấy thứ này, ba không dám viết tên bọn họ mẹ con, ba sợ về sau tranh giành, bọn họ sẽ không cho con.” Kiều Vạn Đông cũng không biết con gái nhỏ có nghe lọt tai không, tự nói, “Tuyết Vi, con yên tâm, sau khi ba chết, trừ hai căn hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh/2117960/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.