Nhạc Tuyết Vi nín thở, ngưng thần lắng nghe. Vì thế cả buổi tối cô đều không ngủ...
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Tuyết Vi tìm thấy Kiều Vạn Đông liền kéo ông vào phòng làm việc.
"Ba, ba mở két sắt ra xem." Nhạc Tuyết Vi không nói lời vô nghĩa, đóng cửa phòng lại liền muốn ông mở két sắt.
Kiều Vạn Đông sửng sốt một phen, không phải ông không muốn cho con gái xem, chỉ là nhìn thái độ của con gái đây là có chuyện gì? Đang êm đẹp vì sao lại muốn xem két sắt?
"Không thể nhìn sao?" Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc nhìn cha mình, trong lòng lạnh đi vài phần, cười đáp: "Yên tâm, con không lấy của ba đâu, con chỉ muốn xem chút thôi."
"Không phải, không phải..." Kiều Vạn Đông vội vàng phủ nhận, vì sự chần chờ vừa rồi mà ảo não không thôi: "Ba không có ý kia, để ba đi mở. Con là con gái của ba, bên trong này có gì thì cũng có một phần của con."
Kiều Vạn Đông ngồi xổm người xuống, nhanh chóng mở két sắt ra, hơn nữa còn tránh người sang một bên cho Nhạc Tuyết Vi xem.
"Tuyết Vi con muốn xem cái gì? Sổ tiết kiệm trong nhà, khế ước mua bán nhà, cửa hàng, cổ phần đều ở hết trong này."
Nhạc Tuyết Vi cũng không khách khí với ông, ngồi xổm xuống lật xem từng cái.
Bên trong gì đó từ rất lâu trước đều viết tên “Nhạc Từ”, kia là những thứ mà khi mẹ cô còn tại thế( còn sống) đã mua, rồi tất cả những thứ sau đấy cũng chỉ có tên một người “Kiều Vạn Đông”. Đều giống như những gì cô biết, ở Kiều gia mẹ con Khang Tuệ Trân cũng chỉ là cái thùng rỗng, tâm Kiều Vạn Đông cơ bản đều không có đặt lên người hai mẹ con bọn họ.
Nhìn đến mấy thứ này, trong lòng Nhạc Tuyết Vi thoáng có chút dễ chịu.
"Ba, ba đến xem, sổ tiết kiệm có phải thiếu một tờ không?" Nhạc Tuyết Vi quay đầu hỏi Kiều Vạn Đông, cô nhớ rõ tối hôm qua Khang Tuệ Trân đã xé một tờ cầm ra ngoài.
Kiều Vạn Đông nghe thấy liền nghi hoặc ngồi xổm xuống, kiểm tra lại một hổi lập tức nói: "Phải! Là ít đi một phần, một phần theo mức định kỳ, ngach số còn thiếu."
"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi cười lạnh một tiếng, liếc nhìn cha mình: " Người bên gối của ba, vụng trộm cầm sổ tiết kiệm của ba cũng không thèm nói cho ba một tiếng, ba còn không thấy lạ sao? Mấy năm qua, người chung chăn gối với ba là người như vậy?"
Kiều Vạn Đông vốn cũng giật mình, nhưng vẻ mặt này không có xuất hiện lâu. Rất nhanh, ông liền bình thường trở lại, cười như không có chuyện gì xảy ra.
" Có phải con thấy dì con cầm đi không?"
"Ba... Biết?" Nhạc Tuyết Vi khó hiểu giống như nhìn không thấu cha mình, sao ông còn có thể lạnh nhạt như thế?
Kiều Vạn Đông ảm đạm cười, gật đầu: "Biết, bà ta cũng không phải lấy lần một lần hai đâu."
Nhạc Tuyết Vi càng nghi ngờ hơn, còn không phải lần đầu tiên Khang tuệ Trân lén lút như vậy? Hơn nữa ba còn biết? Đây rốt cuộc là tại sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]