Chương trước
Chương sau
Edit: Spum-chan
Mục đích Ngô Ảnh Trạch tiếp cận với Long Nhược Đình, từ giờ khắc ấy đã thay đổi.
Ở ngoài mặt, bọn họ vẫn là một đôi bích nhân thân mật, trên thực tế lại là mỗi người ôm một tâm cơ, đồng sàng dị mộng, bằng mặt không bằng lòng.
Quan hệ thể xác chính là giao dịch cũng là trò chơi, còn chân tâm, không biết đã lạc mất phương nào.
Ngô Ảnh Trạch không phủ nhận mình yêu Long Nhược Đình, nhưng hắn cho rằng hứng thú vẫn lớn hơn tình yêu. Lần đầu tiên trên thế gian có người can đảm lợi dụng hắn, Long Nhược Đình vì thế sẽ phải trả một cái giá đắc.
Long Nhược Đình sẽ nhanh chóng phát hiện mình đã quyết định sai lầm. Việc đã hứa với đối phương, Ngô Ảnh Trạch sẽ cố hết sức mà làm, nhưng những gì mà hắn thực hiện…… không chỉ đơn thuần như vậy.
Thái tử Long Việt Băng gần đây có chút khác thường, hắn không trêu chọc người khác, lại còn hay ngẩn người.
Nhũ mẫu lo lắng Thái tử bị điều gì đó kích thích, vội vàng tìm Ngô Ảnh Trạch đến xem tình hình.
“Điện hạ?” Ngô Ảnh Trạch nghiêng đầu gọi.
Thật sự rất khác thường, lúc trước nhìn thấy hắn Long Việt Băng sẽ trợn trắng mắt, mà lần này lại thản nhiên lên tiếng: “Ảnh Trạch, là ngươi sao.”
“Ngài không có vấn đề gì chứ……?” Ngô Ảnh Trạch cười khổ xoa trán Long Việt Băng: “Phát sốt rồi?”
“Ảnh Trạch…… vừa lúc ta có việc muốn hỏi ngươi.” Thần sắc Long Việt Băng vẫn bình thản như cũ
“Điện hạ xin cứ nói.”
“Vị trí của phụ hoàng…… thật sự là đoạt lấy từ tay Cửu thúc sao?”
“Điện hạ……” Ngô Ảnh Trạch không nghĩ tới đối phương lại hỏi vấn đề này, hơi giật mình: “Ngài rốt cuộc là nghe ai nói?”
“Thành thật trả lời câu hỏi của ta, Ảnh Trạch.” Long Việt Băng nhíu mày nói: “Nói hết những gì ngươi biết cho ta.”
“…… Vâng.”
Biết là không thể gạt được, Ngô Ảnh Trạch gật đầu, chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra vào năm đó:
“Kỳ thật vào lúc đó, người có hy vọng được lập làm Thái tử nhất, chính là Cửu hoàng tử……”
Lời đồn trong cung rất nhiều, sớm muộn gì Long Việt Băng cũng biết.
Kỳ thật tình cảm giữa Long Nhược Đình và Long Việt Băng vẫn vẫn luôn làm Ngô Ảnh Trạch thấy kỳ lạ.
Hoàng đế rất nuông chiều nhi tử duy nhất của mình, nhưng Thái tử cùng phụ hoàng của mình lại không thân thiết lắm. Trái lại…… một thúc thúc quen biết chưa đến một năm, lại khiến cho Thái tử lập tức yêu thích.
Long Nhược Đình yêu thương Long Việt Băng, thực chỉ đơn thuần như vậy hay còn bao hàm tâm cơ khác?
Nếu Long Nhược Đình thật sự chỉ đơn thuần yêu thương Long Việt Băng…… Trong lòng y chẳng lẽ không hề thấy mâu thuẫn? Muốn trả thù hoàng huynh đồng nghĩa với việc đoạt đi hết thảy mọi thứ của chất nhi, y sẽ không do dự sao?
Đợi Ngô Ảnh Trạch nói xong, Long Việt Băng hơi rũ mi.
“Điện hạ……”
“Ta đã sớm biết…… chuyện này không đơn giản.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Ngô Ảnh Trạch thản nhiên khuyên nhủ: “Loại chuyện này ở hoàng gia rất bình thường …… rồi sẽ qua thôi.”
“Ảnh Trạch.”
“Hửm?”
“Ta có một quyết định.”
“Điện hạ.” Ngô Ảnh Trạch cười cười: “Ngài lại muốn đưa ra chủ ý quái quỷ gì nữa?”
“Đây không phải là ý đồ xấu đâu…… Ảnh Trạch. Chắc là trong lúc ta còn sống, đây là một quyết định quan trọng.”
Ngữ điệu Long Việt Băng nhẹ nhàng mà kiên định.
Từ ngày ấy, Thái tử Long Việt Băng khôi phục bình thường, nhưng mà…… nói là khôi phục bình thường, chẳng bằng nói là trầm trọng thêm. Nhóm lão đại thần mỗi ngày đều lắc đầu, lo lắng cho vận mệnh quốc gia sau khi Thái tử lên ngôi.
Ngô Ảnh Trạch cũng không lo lắng cho Long Việt Băng, bởi vì hắn đã sớm có đầy lòng tin với khả năng thu dọn cục diện rối rắm của mình. So ra, hắn càng lo lắng về tình trạng thân thể phụ thân hơn.
Ngày càng sa sút, là hình dung thỏa đáng nhất.
Thời tiết vừa vào đông, Ngô Ứng Thì lại cáo bệnh ở nhà. Bởi vì Ngô Ảnh Trạch gánh trách nhiệm quá nặng, Tô Tình cũng chủ động xin ở lại Ngô gia, cùng người trong Ngô gia thay phiên chăm sóc Ngô Ứng Thì.
Ngô Ảnh Trạch nghĩ.…. phỏng chừng ông rất khó sống qua khỏi mùa đông này.
“Ngươi dạo này thường hay lơ là.”
Cho dù là người lạnh lùng như Long Nhược Đình, cũng đã nhận ra điểm này.
“Thật có lỗi……” Ngô Ảnh Trạch mỉm cười, thu hồi tinh thần đang bay bổng: “Mấy ngày nay có rất nhiều chuyện…… Rất phiền.”
“Thân thể phụ thân ngươi có tốt lên chút nào không?”
“Không có……E rằng rất khó.” Ngô Ảnh Trạch mang theo vẻ đau xót lắc đầu, ôm chặt thân hình đơn bạc của Long Nhược Đình: “Mùa đông đến, ngươi cũng phải chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
“Ta biết.” Long Nhược Đình thản nhiên trả lời.
“Ngươi biết sao?” Ngô Ảnh Trạch nắm lấy bàn tay lạnh như băng, đặt ở bên môi khẽ hôn: “Ngươi xem…… lạnh như vậy.”
“Vậy…… hay dùng thân thể của ngươi, sưởi ấm ta đi.” Long Nhược Đình hơi rũ mi, nhẹ giọng nói.
“Ngươi thật sự là càng ngày càng mê người……”
Mỉm cười hôn thật sâu lên cánh môi đỏ mọng, y phục cọ xát lẫn nhau, hai tay xấu xa dao động, dần dần đưa nhiệt độ cơ thể cả hai tăng lên.
Lúc thân thể lạnh như băng kia nóng lên…… thật thoải mái.
Long Nhược Đình chưa bao giờ phóng túng ở mặt này, nhưng gần nhất lại không cách nào khắc chế.
Giọng điệu Ngô Ảnh Trạch mỗi lúc một dịu dàng, hành động mỗi lúc một khiêu khích, những cái ôm ấp kia càng làm cho người ta quyến luyến không thôi.
Loại cảm giác này, giống như là tình yêu.
Biết là rất nguy hiểm…… nhưng lại không đành lòng buông ra.
Người này, là của y. Long Nhược Đình mở ra đôi mắt phượng mỹ lệ, dừng lại trên khuôn mặt tươi cười của Ngô Ảnh Trạch.
Hắn nguyện ý bị ta lợi dụng, hắn nói, hắn yêu ta.
Nếu chăm chú lắng nghe, lời nói kia tựa như có thể mài mòn lòng người. Nếu ta không phải Long Nhược Đình, có lẽ sẽ cam nguyện được hắn yêu.
Nhưng lại là ta. Cho nên, không được.
“Nhược Đình…… Ta yêu ngươi.”
“Ảnh Trạch……”
Khoái cảm mãnh liệt lưu động đến toàn thân, Long Nhược Đình lộ ra nụ cười ngọt ngào mà chua xót.
Ngày hôm qua, Long Nhược Đình nhận được hồi âm của phó sứ Khu Mật Viện, trong thư nhắc nhở y không được dùng người Ngô gia.
Ngô Ảnh Trạch rất nguy hiểm …… Diêu phó sứ lặp đi lặp lại này câu nói này, sau này, chỉ sợ bước nhầm một bước, sẽ thua toàn bộ.
Long Nhược Đình vốn dĩ cũng không định đưa Ngô Ảnh Trạch gia nhập kế hoạch của mình. Nhưng vào buổi chiều hè hôm ấy…… bọn họ gặp nhau. Ngô Ảnh Trạch bất ngờ bước vào cuộc sống của y, dần dần trở thành một phần quan trọng trong sinh mệnh của y.
Có lẽ đây là số mệnh, chỉ là không biết là may mắn, hay là kiếp số.
Ngô Ảnh Trạch ban ngày vào triều, xử lý công vụ, buổi tối về nhà. Mỗi ngày đều như thế.
Hắn vấn an phụ thân xong, lúc trở lại thư phòng, thấy Tô Tình ngồi ở thư trác.
“Tình nhi, có chuyện gì sao?”
“Ảnh Trạch……” Tô Tình đứng dậy, bộ dáng hình như rất khó mở lời: “Chúng ta…… đã rất lâu chưa nói chuyện ……”
“Thực xin lỗi, gần đây thật sự quá bận.”
“Ảnh Trạch…… Huynh vội lắm sao?”
“Ngươi nói gì chứ?” Ngô Ảnh Trạch mỉm cười: “Thì công vụ thôi mà.”
“Vậy vì sao……” Tô Tình ấp úng: “Lần nào huynh về…… muội cũng ngửi được trên người huynh…… có hương thơm?”
“A……” Ngô Ảnh Trạch sửng sốt, khẽ cười nói: “Điều này quan trọng lắm sao?”
“Không……” Tô Tình có chút bi thương ngẩng đầu, gần như khẩn cầu nói: “Muội không muốn quản huynh…… Chỉ là gần đây muội bỗng nhiên rất bất an…… Muội cầu xin huynh, Ảnh Trạch…… cầu huynh đừng bỏ rơi muội……”
“Tình nhi.” Ngô Ảnh Trạch dịu dàng cắt ngang lời nàng: “Ta sẽ thực hiện hôn ước, sẽ không đi đâu cả…… Ta cam đoan.”
“Ảnh Trạch……”
“Ta cam đoan…… Cho nên muội cũng đừng suy nghĩ lung tung, được chứ?”
“Ừm……”
Tô Tình nhíu mày thật lâu, rốt cục, nàng bình tĩnh lại, gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.