Trần Bạch Phồn bất ngờ nhận ra An Nhu đang giận dỗi. Anh xoa xoa cái mũi tê dại của mình rồi đi theo sau cô.
Mỗi khi An Nhu không vui thì lúc đi đường sẽ vô ý bước nhanh hơn, nhưng chân cô ngắn nên Trần Bạch Phồn chỉ cần đi với tốc độ bình thường cũng đuổi kịp cô rồi.
Trần Bạch Phồn cẩn thận nghĩ lại xem nãy giờ mình có nói gì sai không.
Hình như lúc nãy anh cũng chỉ nói đến chuyện cô nhảy dựng lên để hôn mình thôi đúng không? Sau đấy anh nói cô ngồi xổm xuống cũng được…
Ngồi xổm xuống…
Trần Bạch Phồn: “…”
Cuối cùng anh cũng nhận ra vấn đề ở đâu ra, đang định nhanh chân đến dỗ An Nhu thì cô đột nhiên ngừng chân, quay đầu lại nhìn anh.
Trần Bạch Phồn ngừng thở, đúng lúc biết điều mà dừng chân lại, suýt chút nữa là hai người đụng phải nhau rồi. An Nhu mím môi, cô vừa định há miệng ra đã ngậm lại, “Sao anh lại ——”
Cô chưa kịp nói xong thì như nghĩ ngợi gì bèn im lặng: “Thôi, về nhà.”
Trần Bạch Phồn lập tức biết cô định nói gì.
—— Sao anh lại không biết dỗ em chứ.
Trần Bạch Phồn vội vàng ôm cô, anh cong môi cười: “Em không hiểu hả?”
“Anh làm gì vậy, đừng có ôm em.” An Nhu giãy giụa mãi nhưng không thoát được, cô khó chịu hỏi, “Không hiểu cái gì cơ?”
Sau đó, Trần Bạch Phồn thoáng nới lỏng tay, anh cúi đầu nâng cằm cô lên rồi hôn cô thật mạnh.
“Thủ pháp khoa trương đấy, anh nói ngồi xổm xuống cũng chỉ là muốn cho em biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-an-trong-noi-em-trong-chan/1844902/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.