"Không đâu, anh nghĩ tôi là loại người gì? Đây là bí mật giữa anh em chúng ta!" Sau đó Trần Đại Long nghĩ lại, chỉnh đốn lời nói. "Là giữa thầy trò chúng ta!" 
"Gì cũng được, anh từ từ học đi!" 
Lý An Đăng không muốn dạy cậu ta, để cậu ta tự thân học, xem khả năng ngộ đạo pháp của cậu đến đâu. Nếu cậu học không thông cũng chẳng sao, con đường này đi tuyệt nhiên rất gian nan, hắn không muốn người ta nhảy vào đã quá sâu, đến khi hối hận có muốn quay đầu đã không kịp. 
Hắn giao cho Trần Đại Long một cây bút máy có chứa mực chu sa, một xấp giấy hoàng chỉ. "Lần đầu miễn phí, sử dụng hết phải mua!" 
"Nhiều như vậy tôi đủ dùng rồi!" 
Trần Đại Long hí hoái vẽ bùa. Ban đầu nghĩ là như vậy, nhưng không ai có thể vẽ một lần thành công, cậu vẽ xong, vẫn cảm thấy có cái gì không đúng cho lắm. Kết quả mất thời gian cả buổi, cậu quẳng đầy trên mộ toàn bùa giấy, tuy nhiên không có tấm nào nhìn ra hồn. 
Vừa mới bắt đầu đã thất bại ê chề, khiến nội tâm không khỏi chán nản. 
Hết một buổi sáng, đến trưa, mặt trời đổ như hòn lửa. 
Thời gian đã điểm, Lý An Đăng bước ra ngoài nghĩa địa, khép dần cánh cổng vang lên âm thanh ken két của thời gian. 
Trần Đại Long đợi mãi còn không thấy người làm đến nơi, nhìn động tác Lý An Đăng khoá cửa, cậu liền hiếu kỳ nói. "Anh không đợi ông bác đến sao?" 
Lý An Đăng nói sơ qua tình hình hiện tại, phải đóng cửa nghĩa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuat-si-hang-ma/960202/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.