Sau đó Trần Đại Long tự nhìn lại bàn tay đang bắt Kiếm Ấn. "Trâu bò, vừa rồi tôi tưởng tượng, tự thấy mình bắt qua quỷ! Tôi ngược lại không hề sợ hãi, dễ dàng thu thập bọn chúng, đó là tương lai của tôi hả?" 
"Anh cứ bình tĩnh đi, tự coi mình đã bao nhiêu tuổi rồi?" Lý An Đăng cười nhạt, vừa rồi trong tiềm thức của Trần Đại Long có cảm giác như mình là thuật sĩ, bắt một cái Kiếm Ấn. Thật ra đó là quá khứ Lý An Đăng. 
Hắn thổi tắt nến, đi đến thu dọn kính bát quái. "Tôi chỉ mở thức thần cho anh, nhưng việc anh có tiếp nhận được đạo pháp hay không là do anh! Việc học không phải ngày một ngày hai!" 
Trần Đại Long liên tiếp gật đầu. "Tôi biết, tôi sẽ cố gắng!" 
Nếu như được một phần như Lý An Đăng, cậu chỉ mong số tiền kiếm được cũng chỉ một phần. Một phần thôi đủ cho cậu có cuộc sống muôn màu muốn vẻ, nghĩ đến đây hai con mắt cậu đều có dấu $. 
Sau đó cậu cười nói. "Trâu bò, lúc nãy thức thần gì của tôi là thế nào?" 
Lý An Đăng nhớ lại nói. "Tôi không lầm đó là Hoàng Cân Lực Sĩ!" 
"Hoàng Cân Lực Sĩ?" Trần Đại Long cảm thấy tự áp lực dữ vậy trời. "Nhất định là lợi hại!" 
"Không sai! Nhưng Hoàng Cân Lực Sĩ của anh còn non lắm, muốn phát huy hết công hiệu phải cố gắng luyện tập! Còn nữa, sau này anh là đệ tử của tôi!" 
Trần Đại Long nhận ra, gãi đầu cười hề hề. "Biết, sau này gọi anh là sư phụ!" 
"Haiz, tôi đùa, tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuat-si-hang-ma/960201/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.