THUẦN
Chương 11
Sáng hôm sau, cô thức dậy cùng với bộ dạng mệt mỏi, mắt thì sưng húp. Cô lật đật đi rửa mặt và thay đồ để xuống nhà làm bữa sáng cho anh. Cô vừa làm xong bữa sáng thì lại lao vào dọn dẹp, cô đang quét dọn thì thấy anh đi từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy anh, cô liền giả vờ như không hay không biết anh đang đi xuống, cô tỏ ra làm việc chăm chỉ. Ấy vậy mà anh tiến lại gần phía cô và nói:
" Khóc suốt cả đêm qua à!!! Nhìn mặt em phờ phạc thật là tội nghiệp "
Rồi anh nhếch miệng cười và bỏ đi. Còn cô đứng đấy và đang nuốt một cục tức không trôi nổi. Tại ai, mà cô phải khóc thế mà anh còn hỏi han kiểu đó. Cô giận đùng đùng bỏ vô trong bếp để dọn đồ ăn sáng lên cho anh. Nhìn tới nhìn lui thì có một mình cô chạy loanh quanh khi anh sai bảo rồi anh thấy vẻ mặt cau có của cô mà phì cười rồi anh bảo:
" Tiểu Thuần à trông em tức giận thực sự rất đáng yêu đó. Người đàn ông khác thấy em thì chắc anh ta sẽ yêu em mất "
Cô nhìn anh và đáp:
" Ông chủ đừng đùa như vậy nữa chẳng ai yêu một đứa con gái như tôi đâu "
Nói rồi cô bỏ đi, anh nhìn cô và thầm nói:
" Em lại như vậy với anh nữa rồi, xem ra không trừng phạt em là không được "
Nhưng anh cũng thông cảm cho cô vì chính anh là người khiến cô đau lòng, món quà sanh thần của cô tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan/80553/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.