Buổi tối.
Ta đẩy cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Thôi Chi Ý núp trong phòng, để mở một khe cửa nhỏ lén lút nhìn ta, Tạ Từ thì lại quang minh chính đại ngồi trên đầu tường trong viện.
Đã nhiều năm như vậy, tật xấu thích trèo tường của hắn vẫn không hề thay đổi.
Hôm nay ta quên bảo Tiểu Quỳnh nhặt lại cây gậy sắt làm rơi trong chủ viện, không thì ta đã dùng nó đánh hắn ngã xuống đất rồi.
Tạ Từ thấy ta mở cửa sổ, lập tức nhảy xuống đất.
Hắn chăm chú nhìn ta, cả hai đứng đối diện nhau.
Ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vừa toan đóng cửa sổ, hắn lại giữ chặt lấy tay ta.
Ta nhìn về phía căn phòng cửa còn khép hờ của Chi Ý.
“Chi Chi còn chưa ngủ, ta qua xem muội ấy chút.”
Tạ Từ lập tức nói: “Ta sẽ đóng cửa giúp nàng, tiểu hài tử không nên lén lút xen vào chuyện của người lớn, không ngủ đủ coi chừng không cao lên được.”
Ta nhìn hắn đầy ẩn ý: “Chi Chi bằng tuổi ta đấy nhé.”
Tạ Từ gãi đầu: “Quên mất. Nhưng cơ thể mười sáu tuổi này của nàng cũng chẳng khác nào hài tử mười hai mười ba, chứng tỏ chính nàng cũng không ngủ đúng giờ, để ta đi đóng cửa.”
Tạ Từ đi tới trước cửa, lớp đất quanh đó bỗng nhiên cuồn cuộn xuất hiện đủ loại độc trùng.
Tạ Từ lạnh cả gáy: “Thôi, chọc không nổi.”
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, ta đột nhiên lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tung-thoi-nghi/2980255/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.