Chương trước
Chương sau
Đôi môi mềm mại hôn nhẹ lên miệng nhỏ nhắn của cô, trong căn phòng không quá to đầy hơi thở nồng nhiệt.

Phong Thần Dật ôm chặt cô như một kho báu...

“Thần... Thần Dật...” Dao Dao có chút kháng cự cắt ngang nụ hôn, đôi mắt long lanh ánh lên sự khó xử. 

“Vẫn không thể chấp nhận được anh sao?” Phong Thần Dật thì thầm nhẹ nhàng.

Cô nhanh chóng lắc đầu:

“Không. Không phải...” Thực ra sau khi gặp nạn lần này cô đã quyết định, cho dù cuộc hôn nhân với Phong Thần Dật là sự kết hợp vì lợi ích hay vì nguyên nhân khác. Nếu đã lựa chọn, thì phải chịu trách nhiệm! Nếu đã quyết định có trách nhiệm, thì phải kiên trì tới cùng, cũng phải thực hiện nghĩa vụ của người vợ nên làm. Tuy nhiên... 

Trước đó, cô phải... nói với Phong Thần Dật những chuyện xảy ra trong những ngày trôi dạt bên ngoài.

“Tại sao anh không hỏi em chuyện gì đã xảy ra trong nửa tháng này? Anh đã đến hòn đảo nơi em lưu lạc, anh có lẽ đã biết...”

Ngón tay mạnh mẽ đặt lên môi cô, Phong Thần Dật mỉm cười: 

“Anh hỏi rồi thì có thể làm gì? Nghe thấy em chịu khổ, anh đau lòng, nghe thấy em... “vui vẻ”, anh cũng sẽ đau lòng. Em có thể trở về an toàn là được rồi. Dao Dao, anh chỉ muốn nói với em... Anh, tin em!”

Đúng vậy!

Tình cảm sáu năm, Phong Thần Dật với Dao Dao sớm đã có một niềm tin không gì so sánh được! 

Cho dù nghe thấy hai anh em kia nói, trước đây Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao là vợ chồng, lòng anh cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn tin tưởng đây không phải quyết định của Dao Dao!

Nếu ai đó đặt nghi vấn về sự tin tưởng của anh ấy, thì...

Khoảng thời gian Dao Dao và Ngự Ngạo Thiên bên nhau là bằng chứng tốt nhất! 

Phong Thần Dật lại một lần nữa dụ dỗ cô, rồi lại thêm một lần có ý đồ đưa cô về bên cạnh, nhưng Dao Dao lại vì giữ vững hiệp ước với Ngự Ngạo Thiên, cho dù đau khổ vẫn từ chối mọi thứ của anh.

Từ lúc trước, Phong Thần Dật đã biết Dao Dao là cô gái giữ vững nguyên tắc như vậy. Có đôi khi, anh thực sự hận sự kiên trì của Dao Dao! Chỉ cần Dao Dao lui một bước, trở về bên cạnh anh và nói với anh về hiệp ước với Ngự Ngạo Thiên, với khả năng của anh sao lại không thể giúp cô giải quyết mọi thứ chứ?

Nhưng... 

Nói cách khác!

Cũng là vì sự kiên trì của Dao Dao, mới xây dựng nên lòng tin tưởng của Phong Thần Dật với cô!

Nếu như lúc đầu, cô không có nguyên tắc quay trở lại bên anh, thì... hôm nay! Cô cũng sẽ không có nguyên tắc mà phản bội anh! 

Phong Thần Dật nhìn thấu triệt để mọi thứ, đối với cuộc hôn nhân này, với đoạn tình cảm này, anh quá rõ ràng Dao Dao không còn yêu mình nữa, chỉ xem mình như người nhà, xem mình như người thân duy nhất mà thôi. Nhưng, anh cũng tin rằng, cho dù không yêu, Dao Dao cũng tuyệt đối không phản bội mình!

“Thần Dật...” Có lẽ vui quá mà khóc, những giọt nước mắt cảm động không ngừng chảy ra từ đôi mắt của Dao Dao. Cô thật sự rất cám ơn sự tôn trọng của Phong Thần Dật, cũng cám ơn sự tin tưởng của anh. Càng hiểu rõ, hàm ý trong lời nói của Phong Thần Dật.

Bàn tay nhỏ bám chặt vào cơ thể anh, đôi môi của họ lại gắn chặt với nhau. Nhiệt độ trong phòng dường như tăng lên. 

Môi họ gắn chặt với nhau, cô chỉ có thể phát ra tiếng hừ từ mũi.

“Ừm.” Từng dòng điện nóng bỏng chạy qua.

“Ừm, hừ...” Âm thanh xấu hổ của Dao Dao vẫn phát ra ngoài. 

“Đừng kiềm chế.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao Dao đột nhiên đỏ lên:

“Không, thật xấu hổ.” 

“Anh thích nghe!” Nói xong…

“A...” Cô không khống chế được...

“Thật hay.” 

“Đừng... đừng nói ra.”

Nhìn dáng vẻ xấu hổ và ngượng ngùng của Dao Dao, đôi mắt Phong Thần Dật trong chốc lát như được thắp lên ngọn lửa:

“Dao Dao, cho anh.” 

Câu này có nghĩa là gì cô biết rất rõ.

Từ lúc họ kết hôn, cô luôn sống trong bóng ma chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của người vợ. Thêm một lần nữa lại từ chối mong muốn của Phong Thần Dật.

Vào thời điểm đó, cô không cảm thấy rằng cô có lỗi gì. 

Tuy nhiên, lần gặp nạn này khiến cô hiểu rõ quá nhiều việc, luôn sống trong ám ảnh căn bản chính là đang trốn tránh, cũng không phải là chìa khóa giải quyết. Ngược lại... sẽ làm tổn thương người nhà mình.

Bây giờ cô cần một người có thể đưa mình ra khỏi bóng ma, để bản thân quên đi cảm xúc với Ngự Ngạo Thiên, quên tất cả dấu vết của Ngự Ngạo Thiên lưu lại trên người mình!

Có lẽ, như vậy rất hèn hạ, nhưng không có cách nào khác, cô không bước một bước này, như vậy chỉ càng làm tổn thương Phong Thần Dật! 

“Ừm...” Gật đầu nhẹ, cô ngượng ngùng tránh đi ánh mắt của Phong Thần Dật.

Lúc này, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông đẹp trai. Mặc dù, anh đã nhận ra lý do tại sao Dao Dao lại chấp nhận tất cả mọi thứ...

Một nơi khác... 

Ngự Ngạo Thiên, Hàn Ly Thương và những người khác ở trong căn hộ, Ngự Ngạo Thiên đi nhanh vào lên thang máy tới tầng nơi anh sống.

Mở cửa ra...

“Ly Thương, cậu vất vả rồi.” 

“Không có gì. Cậu đi nói chuyện đi, tôi về nhà trước.” Hàn Ly Thương mỉm cười rời khỏi, nhân tiện đóng cửa lại.

Băng Dạ ngồi trên ghế sofa nhìn quanh một lượt căn phòng:

“Nếu tôi nhớ chính xác, đây là nhà cũ của cậu phải không?” 

“Đúng, hai năm trước về nước tôi đã mua mảnh đất này, trực tiếp xây dựng căn hộ này.” Ngự Ngạo Thiên vừa nói, bước chậm rãi tới tủ rượu và lấy ra một chai rượu vang đỏ:

“Uống một chút không?”

“Không.” 

“Ha, anh vẫn nghiêm ngặt với bản thân như vậy? Nói thật, năm đó sau khi anh rời khỏi nhà tôi, cảm giác đầu tiên của tôi là... anh cuối cùng cũng đi rồi!” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười cầm ly rượu ngồi bên cạnh Băng Dạ.

Gương mặt không cảm xúc của anh ta liếc nhìn Ngự Ngạo Thiên, lạnh lùng nói:

“Cậu không muốn nhìn thấy tôi đến như vậy ư?” 

“Anh nghĩ sao? Có lẽ chỉ có mẹ tôi mới có thể chịu đựng được tính cách của anh.”

“Bác Kỳ Liên... thật sự rất nhớ... những món ăn ngon của bà!” Những lời sâu sắc của Băng Dạ nói ra, hai người đàn ông trong phòng dường như cùng nhau rơi vào kí ức...

14 năm trước. 

Vào thời điểm đó tình hữu nghị giữa Á Tư Lan Quốc và Trung Quốc thân như người nhà, về cơ bản nước Á Tư Lan Quốc có vũ khí tốt đều sẽ cung cấp cho Trung Quốc đầu tiên, phía Trung Quốc có nhân tài cũng sẽ đưa cho Á Tư Lan Quốc để tăng cường kiến thiết của họ.

Thông thường, hoàng gia Á Tư Lan Quốc không được phép rời khỏi đất nước trừ khi Nữ hoàng đến thăm. Nhưng công chúa Lan Nghê San vốn có mối quan hệ tốt đẹp với Trung Quốc đã xin mẹ cô để đi đến Trung Quốc.

Nữ hoàng nghĩ rằng người thừa kế tương lai Lan Đóa điện hạ cũng có thể nhân dịp này thắt chặt tình cảm với Trung Quốc nên đã phê chuẩn cho chuyến công du này. 

Cho nên, Băng Dạ với thân phận hộ vệ đi theo bên cạnh Lan Đóa điện hạ, cùng với Lan Nghê San công chúa và phò mã Áo Ni Khẳng đến thăm Trung Quốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.