“Chết tiệt!” Hàn Ly Thương căm hận gào lên một tiếng, nhanh chóng rời khỏi người Cung Tiểu Mạn, vội vàng mặc quần áo rồi bật đèn trong phòng lên.
Ánh đèn trong phòng mập mờ, Cung Tiểu Mạn ngượng ngùng lấy quần áo che cơ thể mình lại: “Anh định làm gì?!”
Ánh mắt lạnh băng nhìn tấm trải giường trắng tinh khôi, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may còn chưa chảy máu…”
Cô ngồi dậy, sững sờ mở to hai mắt: “Anh, muốn nói cái gì hả?”
Hàn Ly Thương vội vàng thu quần áo của mình về, lạnh lùng nói: “Nha đầu, cô nên tìm người đàn ông yêu cô, rồi hãy trao lần đầu của cô cho hắn!”
Hả… Hắn đang nói cái gì vậy? Người đàn ông mà cô yêu? Cô yêu ai cơ? “Chú à, anh đang định giả ngu với tôi sao?!”
Hàn Ly Thương hít một hơi sâu, mặt không chút biểu cảm nói: “Tôi không phải người cô nên yêu! Cô… còn nhỏ quá!”
“Tôi quá nhỏ! Bây giờ anh mới biết tuổi của tôi sao? Vừa rồi, không phải anh đã “phản ứng” như bình thường sao? Đừng nói tôi cảm nhận sai rồi chứ! Vừa rồi ai đã hôn tôi trong xe hả? Ai hôn tôi trên hành lang? Còn nữa vừa rồi trên đó ai đã xoa nắn hả? Bây giờ anh lại còn chê tôi nhỏ?!!”
“Cái đó không giống nhau! Tôi không biết đây là lần đầu của cô!” Hàn Ly Thương lạnh lùng gào thét, một bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm kia.
Cung Tiểu Mạn nhíu mày không hiểu: “Đây là thời đại nào rồi, tôi đâu có bắt anh chịu trách nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991913/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.