“Cô đơn? Tôi có cô đơn, cũng không đến lượt các anh đến “an ủi”! Buông tay cho tôi!” Cô dùng sức muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng cô uống quá nhiều, ngay cả đứng còn không vững, càng không có sức lực.
“Được rồi, anh An, đừng nói chuyện vô nghĩa với cô ấy, cứ dẫn đi thôi.” Một người đàn ông khác lắc đầu sốt ruột. Đang muốn kéo Cung Tiểu Mạn lên xe.
Chỉ nghe thấy, Hàn Ly Thương nhanh chóng đuổi gầm lên:
“Đứng lại!” Ngay lập tức hai người đàn ông dừng bước.
“Ừ?” Cung Tiểu Mạn quay đầu trước tiên, khi thân ảnh Hàn Ly Thương chiếu vào mắt cô, cô lập tức nhăn mày, ảo giác ư?
“Người đẹp, có quen không?” Hai người đàn ông tò mò hỏi.
Cung Tiểu Mạn cười toe toét:
“Không, không biết.”
Câu nói vừa nói ra, bước chân Hàn Ly Thương lập tức dừng lại.
“Này, tiên sinh, cô gái xinh đẹp này nói rằng không biết anh. Anh tốt nhất không nên lo chuyện bao đồng.” Hai người đàn ông cười âm hiểm, quay đầu chuẩn bị rời đi.
Hàn Ly Thương bước lên một bước, kéo mạnh Cung Tiểu Mạn vào lòng mình:
“Em có biết họ không, em thế mà đi với họ?”
“Ông chú, chú là ai của tôi? Chuyện của tôi đến lượt chú quản sao?” Cung Tiểu Mạn cười khiêu khích, nhưng ẩn chứa trong ánh mắt lại bi thương như vậy.
Cô thực sự không cần người đàn ông này trong lúc này cho cô bất kì sự quan tâm nào, nếu không cô sẽ ngày càng trầm luân.
“Đúng vậy, tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991907/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.