Chương trước
Chương sau
Người ngồi bên cạnh cô là Lan Lăng đang cùng với Phong Thần Duệ đang rất vui vẻ giễu cợt: “Ai da, gặp lại người yêu cũ rồi.”

“E hèm!” Mặc dù tiếng của Phong Thần Duệ rất nhỏ nhưng Phong Tiêu vẫn nghe thấy, vẻ mặt của ông ta trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Lão Phong à, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến rồi, ông chủ lớn đầy khí phách chắc chắn là Ngạo Thiên rồi.” Thích Tổng đứng lên một cách lịch sự. 

Những người cùng bàn cũng đồng loạt đứng lên cùng với ông ta, họ nhiệt tình chào hỏi Ngự Ngạo Thiên: “Quản lý Ngự.”

“Quản lý Ngự.”

Hắn hướng về phía những người kia mỉm cười một cách tao nhã, sau đó hắn chậm rãi ngồi xuống hướng về phía Thích Tổng: “Lúc nãy cháu không ở đây, có nói xấu gì cháu không ạ?” 

“Đừng nhắc đến những thứ đó trước. Cô gái ở bên cạnh cháu là...” Thích Tổng lên tiếng nói trước.

Dao Dao quả là có tật giật mình, mí mắt của Dao Dao đưa lên một chút, quả nhiên không ngoài dự đoán, Ngự Ngạo Thiên quả thật còn đưa theo một cô gái đến.

Cô gái này xem chừng cũng phải hai mươi mấy tuổi, chiều cao của cô ta cũng gần như Dao Dao, cũng có một mái tóc màu đen dài, trông khuôn mặt rất dịu dàng và ngọt ngào. 

“Xin giới thiệu với bác, đây là bạn gái của cháu.”

Lừa người!

Phản ứng đầu tiên của Dao Dao chính là Ngự Ngạo Thiên đang nói dối, rõ ràng đây không phải là kiểu người mà Ngự Ngạo Thiên thích, cô quá hiểu rõ khẩu vị phụ nữ của người đàn ông này. 

Chẳng qua có lừa gạt người hay không thì dường như cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Cô gái kia lịch sự gật đầu chào hỏi Thích Tổng, sau đó mọi người ngồi lại đúng vị trí.

Còn về hai vị trí còn trống quan trọng mà Dao Dao luôn nghi ngờ từ đầu đến giờ hóa ra chính là giành cho Ngự Ngạo Thiên và bạn gái của hắn ta. 

“Ngạo Thiên, lão Lưu nói với bác là cháu đã có bạn gái rồi, bác vẫn luôn tưởng rằng đó là lí do của cháu để trừ chối con gái của bác, lại không ngờ đó lại là sự thật.” Lời nói này của Thích Tổng đã đánh tan sự nghi ngờ của mọi người, hóa ra ông ta nghĩ đến chuyện giới thiệu con gái của mình cho Ngự Ngạo Thiên sao?

“Ây da, Thích Tổng à xem ra Quản lý Ngự không có duyên làm con rể của ông rồi.”

“Mặc dù hơi đáng tiếc nhưng xem ra không còn cách nào khác rồi.” Mọi người không khó nhận ra sự mất mát từ trong ánh mắt của Thích Tổng. 

Đây cũng là điều rõ ràng thôi, muốn thiết lập quan hệ, xét về cấp bậc quan viên địa vị đứng thứ nhất, thứ hai có ai mà trẻ tuổi, tài cao, tuấn lãng như Ngự Ngạo Thiên cơ chứ?

Nếu trong giới doanh nhân, top 5 người người đứng đầu thì chỉ có Hắc Viêm Long và Ngự Ngạo Thiên là vẫn còn độc thân, còn những người còn lại thì cũng đã kết hôn cả rồi. Âu Dương Tử Hiên thì lại chưa thừa kế việc kinh doanh của gia đình.

Vì vậy, hiện tại ai nấy đều hận là không đưa được con gái mình giới thiệu cho Ngự Ngạo Thiên. Nếu được như vậy thì “tiền đồ vô lượng” rồi! 

“Quản lý Ngự, vị bạn gái này của cậu không biết phải là người bạn gái bí ẩn đã xuất hiện trên báo hai ngày trước không?”

Cũng không biết ai là người vừa hỏi câu như vậy, đầu của Dao Dao vẫn luôn cúi xuống, rõ ràng cơ thể run lên một cái.

Có thể giây tiếp theo sẽ là... 

“Chính là cô ấy!”

Sau câu trả lời khẳng định từ miệng của Ngự Ngạo Thiên, Dao Dao ngẩn đầu lên một cách vô thức, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là ánh mắt nóng bỏng của Ngự Ngạo Thiên.

“Phịch phịch” trong lòng cô rung động mãnh liệt, cô bối rối chân tay lảo đảo nhìn chằm chằm vào Ngự Ngạo Thiên, cô căng thẳng uống một ngụm nước. 

Ngự Ngạo Thiên như vậy là có ý gì? Là cố ý nói trước mặt ba chồng như vậy sao?

Không, không, hắn làm sao mà lại có lòng tốt như vậy được?

Chắc là do không muốn gặp rắc rối, vì vậy mới nói như thế! Nhất định là vậy, nhất định vậy! 

“Em dâu, hóa ra người trong ảnh đó không phải là em, sao em lại không nói sớm chứ!” Phong Thần Duệ lúc này vẫn không quên vuốt đuôi một phen.

Vấn đề này cô đã phủ nhận bao nhiêu lần rồi, có ai tin chứ?

Bữa tiệc chính thức bắt đầu, mọi người đều thưởng thức mọi thứ có trên bàn. 

Thích Tổng trò chuyện với Phong Tiêu một lát, lại quay sang nói chuyện với Ngự Ngạo Thiên một lúc, cảm giác rất vui vẻ.

“Nói thật, tôi mặc dù ở trong giới chính trị, nhưng trước nay vẫn luôn quan tâm tới những biến động của giới kinh doanh, lão Phong, một người là con trai thứ hai của ông, một là Ngạo Thiên, còn có cả Viêm Long. Ba người này đúng là tuổi trẻ tài cao, tương lai vô lượng.” Những lời của Thích Tổng vừa nói đến một nửa thì liền nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên: “Chẳng qua, bác chỉ muốn nói với cháu, Ngạo Thiên à, cháu tuổi vẫn còn trẻ, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe, cháu phải lo nhiều việc còn không phải đã quá mệt sao? Sao lại có hứng thú đi Bác Sâm nữa vậy?”

“Haiz, còn không phải là chiều theo ý “bạn gái” của cháu sao?” Ngự Ngạo Thiên cố ý giả vờ than thở bất lực, ánh mắt sắc xảo kia nhìn về phía Dao Dao, mỉm cười quái dị: “Cô ấy thích cháu quay lại Bác Sâm, vì dỗ dành cô ấy vui thì dù có mệt chết thì cũng phải làm.” 

“Chết tiệt...” âm thanh của con dao cọ sát chiếc đĩa phát ra.

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Dao Dao.

“Xin... xin lỗi, thật xin lỗi.” Cô bối rối hướng về phía mọi người gập đầu, vô tình tay lại chạm phải chiếc cốc ở bên cạnh, khiến chiếc cốc rớt xuống đất, một lần nữa làm phát ra âm thanh hết sức khó chịu. 

Chết tiệt! Đúng thật là quá xấu hổ đi!

Cô biết rằng cái cảm giác rối loạn một khắc vừa nãy đều là vì những lời nói vừa rồi của Ngự Ngạo Thiên. Rõ ràng bạn gái trong lời nói của hắn ta không phải là cô, nhưng tại sao bản thân lại căng thẳng như vậy chứ!!!

“Thật xấu hổ.” Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Dao Dao, Lan Lăng khinh thường liếc mắt qua. 

“Cô bé.”

Nghe thấy Thích Tổng dường như đang nói chuyện với mình, Dao Dao đột nhiên trở căng thẳng nói: “Thích Tổng, ngài, ngài đang nói chuyện với cháu sao?”

“Ừ, chồng của cháu là Thần Dật, là một người rất xuất sắc, cháu không thể làm mất mặt cậu ấy được đâu.” Cũng không biết Thích Tổng nói những lời này là vô tình hay là cố ý nữa. 

Nhưng sau khi ông ta nói xong, thì vẻ mặt của Phong Tiêu lập tức dịu xuống.

Cô biết... bản thân mình lần này đã làm mất mặt nhà họ Phong rồi.

“Thích Tổng, ngài cũng đừng đánh giá thấp cô bé này, cô ấy sánh đôi với Thần Dật, cũng đã xem là một món hời rồi.” Ngự Ngạo Thiên vừa nói những lời này xong, thái độ lễ phép nhìn về phía Phong Tiêu: “Phong đổng sự trưởng, cháu không có ý gì khác đâu.” 

Phong Tiêu trầm mặc không nói, nhưng vẻ mặt lúc này đã trầm xuống vài phần.

“Ngạo Thiên, cháu quen với vợ của Thần Dật sao?”

“Quen chứ! Đương nhiên là quen biết rồi...” 

Đủ rồi! Đừng nói thêm gì nữa! Đừng nói thêm bất cứ gì nữa! Dao Dao cảm thấy vô cùng bất an, chỉ sợ những lời Ngự Ngạo Thiên sẽ nói ra những gì không nên nói ở chỗ này.

Nhưng sự lo lắng của cô hoàn toàn dư thừa rồi...

“Thích Tổng, trong cuộc vận động của cháu, khi ấy bác chưa đến, chính cô bé này đã giúp cháu vận động thành công. Bản lĩnh của cô ấy rất lớn, năm 17 tuổi đã giành được bằng cấp luật sư quốc tế rồi.” 

“Chà...” Lời của Ngự Ngạo Thiên vừa nói xong, cả bàn tiệc bị chấn động, rất nhiều người nhìn về phía Dao Dao với ánh mắt ngưỡng mộ và tò mò. “17 tuổi mà đã lấy được bằng cấp luật sư quốc tế sao? Thật quá lợi hại mà.”

“Phải đó, hơn nữa còn là bằng luật sư nữa, quả thật đáng kinh ngạc.”

Nghe tiếng thì thầm khen ngợi của mọi người xung quanh, nhưng sắc mặt của Dao Dao lại chẳng dịu đi một chút nào. 

Đủ rồi! Cô đã chịu đựng đủ rồi!

Cô có thể đoán được mục đích của Ngự Ngạo Thiên mang người bạn gái kia đến đây đơn thuần là vì để “yểm hộ” hắn, hơn nữa cô có thể nhận ra rằng Ngự Ngạo Thiên chỉ gọi hai từ “bạn gái” này khi hắn hướng về cô.

Nhưng mà... 

Lúc này, làm thế nào để giả ngốc được chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.